*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Khương Bồng Cơ không có ý định ra mặt, đương nhiên sẽ không để ai khác phát hiện ra mình. Trên môi cô vừa giữ nụ cười mỉm lạnh lẽo, vừa nghe đôi nam nữ ở dưới tình chàng ý thiếp, kể lể nỗi lòng, nhưng vì hiện thực cách trở mà không thể không đường chia đôi ngả.
Nói thật, nếu đổi lại là đảng bà tám giàu trí tưởng tượng thì chỉ vài phút thôi đã có thể viết ra một truyện ngắn tình cảm bi lụy ấy chứ.
Khương Bồng Cơ vừa chớp mắt, trong phòng livestream đã ào ào mấy đoạn văn bi lụy rồi. Có vài tay lão làng tinh thông đủ loại ngôn tình, còn đoán chuẩn xác từng câu thoại của công chúa An Y Na và Vu Mã Quân, kẻ tung người hứng, quả là lão luyện.
Nếu không phải hoàn cảnh không cho phép, Khương Bồng Cơ đã bật cười thành tiếng rồi.
Kẻ luôn ra vẻ khôn ngoan chính là kẻ ngu xuẩn nhất, đôi nam nữ này, theo mặt nào đó thì cũng xứng đôi vừa lứa lắm.
Khương Bồng Cơ vui vẻ xem kịch, đám người xem thì không hiểu cho lắm.
[Bác Gái Chia Cơm Căng Tin]: Ui Streamer ơi, cái tên Vu Mã Quân kia không phải vị hôn phu tương lai của thứ muội nhà cô sao? Nó đang vụng trộm gặp gái ngay trước mặt cô đấy, cô không cảm thấy gì à? Uổng công bé đây còn đang mong bệnh “cuồng em gái” của cô nổi lên, đập cho Vu Mã Quân với ả tình nhân kia một trận cơ.
Cả đám người xem đều mong được thấy cảnh ấy.
Họ đã quen tác phong nói một không nói hai, bao che khuyết điểm của Khương Bồng Cơ rồi. Con thứ, ở cổ đại thì là do vợ lẽ sinh, ở thời họ thì là con riêng hoặc do bồ sinh, nhưng đây là cổ đại, con thứ cũng có nhân quyền, danh chính ngôn thuận hẳn hoi.
Họ không muốn Khương Bồng Cơ bênh vực cho cô thứ nữ kia, nhưng Vu Mã Quân còn chưa cưới về đã ưm ưm a a với một cô gái khác giữa ban ngày ban mặt thì cũng chẳng phải hạng tốt đẹp gì. Theo tính tình của Streamer thì thể nào tên này cũng bị đập một trận nhừ tử.
Khương Bồng Cơ cười, qua lần thử lòng Liễu Xa ở ngõ Trường Tình trước đó, trên cơ bản thì cô đã đoán được thân phận của thứ nữ trong phủ rồi.
Hay nói cách khác, cô thứ nữ kia ngay từ lúc sinh ra đã không chung đường với Liễu phủ, mà sau này cũng vậy.
Còn “tình huynh muội” hay là “tình huynh đệ” gì đó thì càng khỏi phải nói.
Liễu Xa cũng tính đến chuyện này, nên mới âm thầm gợi ý cho Kế phu nhân và Điệp phu nhân ngăn cách Liễu Hi cùng đám con thứ.
Chưa từng tiếp xúc nên cũng không có cảm tình gì.
Thân phận khác thường của thứ nữ rất có khả năng là kẻ đứng bên kia chiến tuyến, Liễu Xa có ý gả thứ nữ cho Vu Mã Quân, rõ ràng là đào sẵn hố chờ tên đó nhảy xuống. Dưới tình hình như vậy, Khương Bồng Cơ còn ra mặt vì cô em gái hờ kia thì đúng là ăn no rửng mỡ.
[Streamer V]: Ha ha, sớm muộn gì cũng xử Vu Mã Quân và An Y Na.
Trên con đường của Khương Bồng Cơ, hai kẻ này đều là chướng ngại vật, không phải đá thì là sỏi, sớm muộn cũng phải sút văng. Nhưng lý do, đương nhiên không thể là vì trút giận cho cô em gái hờ không hề liên quan gì kia được.
Đám người xem đều thích mù quáng góp vui, không ai nhìn thấu được trò chơi chữ của Khương Bồng Cơ.
Công chúa An Y Na đắm đuối nhìn Vu Mã Quân rời khỏi hòn giả sơn, sau đó cẩn thận chỉnh trang lại chính mình rồi bình tĩnh rời đi.
Khương Bồng Cơ vẫn ngồi bất động.
Một lúc sau, An Y Na vốn đã đi khỏi lại quay trở về.
Khương Bồng Cơ nhíu mày, cô công chúa được Bắc Cương trông đợi cũng có bản lĩnh ra phết.
An Y Na không phát hiện ra Khương Bồng Cơ, nhưng bệnh đa nghi của cô ta rất nặng nên mới giả vờ đi thật xa rồi lặng lẽ trở về kiểm tra.
Chờ cô ta đã thật sự đi khỏi, Khương Bồng Cơ mới nhẹ nhàng nhảy xuống hòn giả sơn.
Nơi này thoáng gió, mùi hương mà đôi nam nữ kia để lại đã gần như không ngửi thấy được. Nhưng với người có giác quan khác hẳn người thường như Khương Bồng Cơ thì mùi vị quái dị vẫn ngập tràn khiến cô chau mày, chán ghét và khinh miệt.
Sau khi khống chế các giác quan, thứ mùi khiến người khác buồn nôn này mới nhạt đi chút ít.
Cô phải tháo túi hương đeo bên hông xuống rồi đặt lên mũi ngửi
mới thấy dễ chịu hơn một chút.
Vu Mã Quân và An Y Na vừa rời khỏi, Khương Bồng Cơ chọn một con đường nhỏ quanh co khác, rẽ trái rẽ phải năm bảy lần mới ra khỏi cụm giả sơn.
Hôm nay là một ngày đặc biệt, vườn hoa ngày thường yên tĩnh nay nhộn nhịp tươi vui biết bao. Bao quý nữ quần áo xúng xính, trang điểm tỉ mỉ cùng nhau dạo chơi, trên đầu còn điểm xuyết một đóa hoa màu đỏ rực rỡ, càng tôn lên làn da trắng nõn của các cô.
Đông Khánh hiện nay không còn quá cổ hủ, nam nữ đi cạnh nhau tuy sẽ bị người khác chỉ trích, nhưng cũng không phải chuyện gì quá to tát.
Vậy nên, trừ những quý nữ đẹp như hoa như ngọc thì trong vườn hoa, thủy tạ, đình nhỏ... còn có vô số thiếu niên lang.
Đôi bên ăn ý chia nhóm rõ ràng, dù là người quen biết cũng chỉ đứng cách một bụi cây mà liếc nhìn nhau... Kỳ thi đánh giá này không chỉ liên quan đến con đường làm quan sau này của các quý tử sĩ tộc, mà còn ảnh hưởng đến việc chung thân đại sự của họ nữa.
Khương Bồng Cơ đương nhiên cũng là “quý tử”, nhưng tuổi còn quá nhỏ.
Tuổi cô còn nhỏ, vóc người cũng thấp bé, nhưng dung mạo lại vô cùng nổi bật, thiên về nữ tính nhưng vẫn vô cùng tuấn tú. Chờ vài năm nữa cô trưởng thành, lại thêm chút thành tích và danh tiếng thì chính là hình tượng phu quân trong mộng của vô vàn quý nữ rồi.
Quan trọng là mặt phải đẹp!
Không phải góc cạnh mà là dịu dàng nữ tính, vẻ đẹp như hoa như ngọc, tốt nhất là bất phân nam nữ. Không chỉ vậy, dáng người phải cao gầy, khí chất phải ôn hòa như nước, đối nhân xử thế phải tinh tế, phải học rộng hiểu nhiều, tài hoa hơn người.
Tránh khỏi đường đi của những quý nữ, Khương Bồng Cơ nhìn quanh một vòng rồi đi về phía đình bát giác có vị trí tương đối cao.
Đứng ở vị trí này, thị lực tốt một chút là có thể nhìn thấy các sĩ tử tham gia cuộc thi đánh giá lần này.
Khi cô tới, trong đình đã có ba người đàn ông xa lạ ngồi đó. Khương Bồng Cơ không quen biết họ, chỉ gật nhẹ đầu coi như chào hỏi.
Đối phương cũng không để tâm nhiều, chỉ mỉm cười với Khương Bồng Cơ rồi tiếp tục nói chuyện cùng bạn bè.
Những cánh hoa rực rỡ chầm chậm rơi xuống, phủ kín mặt đất, hơn trăm sĩ tử đứng rải rác cạnh bờ sông. Trong rừng cây, thị nữ yểu điệu bưng rượu và món ngon qua lại giữa đám người, thi thoảng còn có tiếng đàn sáo vui tai truyền đến.
Khương Bồng Cơ và đám người xem livestream đều im lặng, cảm giác có hơi là lạ.
Ôi trời đất thần linh ơi, cái này mà gọi là thi cử á?
À quên, đây là kỳ thi đánh giá thôi.
[Liên Minh Lão Phịch Thủ]: Tôi cảm giác đang theo học một ngôi trường giả.
[Chân Giò Kho Tương]: Tôi cảm giác vừa gặp một đoàn giáo viên giả.
[Đồ Ăn Vặt Hiệu Ba Con Sóc]: Tôi cảm giác vừa làm một đống bài thi giả.
[Kẹo Chanh]: Tôi cảm giác vừa đặt chân đến một trường thi giả.
Khương Bồng Cơ: “...”
Ở khoảng cách xa, người khác chỉ có thể thấy bóng người mơ hồ, nhưng với Khương Bồng Cơ, muôn người muôn vẻ đều lọt vào tầm mắt cô một cách rõ ràng.
Lúc này, búi tóc của Vệ Từ có hơi khác thường, anh nâng tay lên sờ, một đóa hoa súng tươi đẹp đang nở rộ ở ngay trên đỉnh đầu anh.
Hoa súng chỉ nở hai mùa thu đông, càng lạnh thì nở càng đẹp. Hương thơm nhẹ nhàng của bông hoa xông vào mũi.
Anh nhìn đóa hoa mà bần thần cả người, không biết nhớ đến điều gì mà biểu cảm có vẻ chua chát.
Đúng lúc ấy, như phát hiện một đôi mắt đang nhìn về phía mình, anh lặng lẽ nhìn lại.
Dù chỉ là một bóng người mơ hồ, nhưng sao anh có thể không nhận ra cho được?
Vệ Từ im lặng bóp nát đóa hoa súng trong tay.