Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Hoài nghi thêm sâu


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Phu nhân Ngột Lực Bạt ngơ ngác hỏi: “Còn thứ gì nữa?”

Tụ Bảo Trai là tiệm đồ cổ và tiệm buôn lậu có tiếng của Bắc Cương, không có đồ đắt nhất mà chỉ có đắt hơn. Rất nhiều quý tộc Bắc Cương vì thể hiện thân phận mà thường xuyên ghé thăm tiệm này. Nói thật, cửa hàng này rất nhiều bí quyết, gần như thứ gì cũng có. Quan trọng nhất là người chống lưng cho tiệm này vô cùng sạch sẽ khiến người ta yên tâm.

“Các vị phu nhân đợi một chút, tiểu nhân lấy cho các vị phu nhân ngắm.”

Nói xong, chưởng quỹ lại lên lầu lấy xuống một chiếc hộp gỗ tử đàn to bằng bàn tay đàn ông trưởng thành. Bên ngoài hộp điêu khắc hoa văn chìm phức tạp mà lộng lẫy, trong không trung phảng phất mùi hương kỳ quái dấy lên lòng hiếu kỳ của không ít quý phụ. Bọn họ rất muốn rướn cổ lên nhìn nhưng lại rụt rè ngồi tại chỗ đợi chưởng quỹ đích thân mang tới.

“Mời các vị phu nhân xem.”

Chưởng quỹ nói xong, ngón tay trắng nõn mảnh mai mở khóa, để lộ bảo bối ở trong.

Ánh sáng trong phòng đầy đủ, tia sáng phản xạ óng ánh làm lóa mắt bọn họ, thậm chí một số phu nhân còn bị dọa đến mức giơ tay bịt mắt kinh ngạc hét lên: “Ôi, đây là cái gì mà chói mắt thế?”

Một lúc sau, mọi người mới từ từ thích ứng, tiếng xuýt xoa vang lên trong phòng.

Chỉ thấy một chiếc trâm long phượng tinh xảo nằm yên trong hộp tử đàn. Chiếc trâm trong suốt lóng lánh, cùng nguồn gốc với bộ ngọc lưu ly lúc trước, một rồng một phượng quấn quýt bên nhau, từng cái vẩy rồng hay lông phượng đều được làm tỉ mỉ nhìn thật sống động. Phượng hoàng giang cánh muốn bay, rồng kia thì tạo dáng bay lượn trên mây. Miệng rồng và phượng đều ngậm một chuỗi trân châu trong suốt, đặt ở dưới ánh sáng mặt trời lóng lánh rực rỡ, đẹp đến mức người ta không thể dời mắt.

Chưởng quỹ dè dặt nhấc lên, hạt ngọc khẽ va chạm tạo ra âm thanh véo von vui tai vô cùng.

Liễu Xa giao cho ông hai mươi bộ trà thủy tinh và một chiếc trâm long phượng này, giá cả đều để cho ông quyết định.

Nhìn ánh mắt của những quý phụ Bắc Cương này, chưởng quỹ biết ngay là có thể bán với giá vô cùng tốt rồi.

Phụ nữ có thể không thích đồ cổ tinh xảo nhưng bọn họ tuyệt đối không thể kháng cự nổi sự mê hoặc của đồ trang sức đẹp mắt.

Chưởng quỹ ôn hòa cười: “Để lấy được món này tiệm tiểu nhân đã hao phí không biết bao nhiêu công sức, các vị phu nhân thấy thế nào?”

Phu nhân Ngột Lực Bạt cao giọng nói: “Mua! Chưởng quỹ báo giá thẳng đi.”

Những vị phu nhân khác không đồng ý, bộ ngọc lưu ly tốt nhất cũng mua rồi mà còn muốn ôm bảo bối tuyệt trần này ư?

Vị quý phụ mập mạp kia hất hàm, liếc xéo, không vui nói: “Ngột phu nhân như thế này là không đúng rồi. Mọi người cũng không nói không mua, làm sao có thể để một mình bà ôm hết chứ? Cái trâm này tôi cũng muốn mua. Chưởng quỹ, chúng ta đều là người quen, tôi biết chỗ ông có quy tắc, không bằng người nào trả giá cao thì được đi.”

Chưởng quỹ biết thế nào mới có thể phát huy giá trị lớn nhất, ông cũng biết loại trang sức trong suốt đẹp mắt này không thể nào chỉ bán một lần. Vì vậy lần đầu tiên làm thịt người ta không nên quá ác, để tránh sau này không còn chỗ phát huy nữa.

Đạo lý này cũng giống với đạo lý nuôi lợn ăn Tết, vì béo làm thịt mới đã.

“Các vị phu nhân nghe tiểu nhân nói một câu, tiệm bên kia có tin tức món trang sức này không chỉ có một.”

Chưởng quỹ lên tiếng xoa dịu bầu không khí căng thẳng: “Chỉ là hiện giờ mấy món trang sức này vẫn đang ở trong tay người khác, chuyển tới đây phải cần chút thời gian. Các vị phu nhân có thể đợi đến lúc đó mua để tránh tổn hại đến hòa khí.

Các vị phu nhân nghe xong câu này, sắc mặt tốt hơn một chút, bọn họ tin vào bản lĩnh của tiệm này, đúng là muốn gì có nấy.

Nhưng mà mua sớm thì hưởng thụ sớm, bảo bối chỉ có mấy chiếc song người giành thì nhiều. Đợi danh tiếng của chiếc trâm long phượng này truyền ra ngoài thì không biết bao nhiêu quý phụ Bắc Cương muốn mua, đến khi đó có bao nhiêu người tranh giành? Nghĩ đến đấy trong lòng mỗi người đều có tính toán riêng.

Đúng lúc này, bên ngoài bỗng
vang lên một giọng nam quen thuộc, sắc mặt phu nhân Ngột Lực Bạt chợt trở nên khó chịu.

Chưởng quỹ thầm nhíu mày, ông đã sớm nghe danh của Ngột Lực Bạt nhưng hôm nay mới gặp mặt lần đầu tiên.

Nếu là dân thường thì có lẽ lúc này có lẽ đã bị dọa cúi đầu khom lưng hoặc là tươi cười nịnh nọt rồi. Nhưng chưởng quỹ là ai kia chứ? Ông có mối quan hệ với không ít quý tộc Bắc Cương. Nhớ năm xưa, trưởng công chúa Bắc Cương quý mến ông, còn muốn giữ lại làm người thân cận. Chuyện lớn như thế ông còn ứng phó được thì làm gì có chuyện sợ một Ngột Lực Bạt chứ.

Bên kia Ngột Lực Bạt biết phu nhân bỏ bốn mươi mốt nghìn quan để mua một thứ hào nhoáng bên ngoài thì mặt đã tái xanh: “Chẳng qua chỉ là thứ dọa người, phụ nữ có chồng như bà thật hào phóng, bị người ta lừa gạt cũng không biết.”

Phu nhân Ngột Lực Bạt hừ một tiếng, chỉ vào bộ trà thủy tinh nói: “Ông nói ta bị lừa, vậy ông nói xem nó có lai lịch thế nào? Chẳng phải ông từng đến Đông Khánh, hiểu biết phong tục nơi đó, mắt nhìn không tầm thường sao? Vậy ông nhìn xem thứ này có phải là vật báu hay không?

Ngột Lực Bạt bị chính vợ mình chặn họng không nói ra lời, khuôn mặt nâu đậm nhăn nhó.

Hồi lâu, gã mới ngượng ngùng lên tiếng: “Giống như gốm vậy...”

Hiện giờ đã có kỹ thuật nung gốm, chỉ có điều đồ gốm nung ra đa số đều thô xấu, bề ngoài rạn nứt chồng chéo, sản phẩm chất lượng đẹp mắt không nhiều. Phần lớn dân Trung Nguyên dùng đồ gốm, trong thư phòng của Ngột Lực Bạt cũng đặt một bộ. Gã thường xuyên ngắm nghía, đồ gốm ở Trung Nguyên cũng coi là đồ xa xỉ.

Chưởng quỹ nhếch môi, ôn hòa nói: “Đồ gốm đa phần là màu xanh hoặc xám tro, chất lượng thô ráp, nung từ loại đất bình thường. Mặc dù tiểu nhân không biết thứ ngọc lưu ly này làm từ nguyên liệu gì nhưng nó trong suốt lóng lánh, sao có thể so sánh với đồ gốm kia chứ?”

Ngột Lực Bạt nghe xong cũng không giải thích được.

Gã cũng xem như hiểu biết về đồ Trung Nguyên, nhưng đúng là chưa từng nhìn thấy thứ này.

Màu bùn trên mặt đất đa phần là màu xám tro, đen, vàng, nâu, làm sao làm ra được loại trong suốt này.

Phu nhân Ngột Lực Bạt thấy chồng không nói nên lời thì tức giận: “Hừ, cũng không dùng tiền của ông, xót làm cái gì.”

Ngột Lực Bạt càng xấu hổ, song gã cũng không dám tranh cãi với vợ mình để bị người khác chê cười.

Gã nhìn chưởng quỹ mà giận không chỗ xả.

Nếp sống Bắc Cương phù phiếm, trên dưới xa hoa lãng phí vô độ. Dù những cửa hàng tương tự khác mọc nhan nhản nhưng Tụ Bảo Trai của người ta vẫn ung dung thả câu, mấy năm nay không biết kiếm được bao nhiêu tiền của. Ngột Lực Bạt tức điên: “Chính là mấy tên bỉ ổi gian tà các ngươi làm cho nếp sống xa xỉ của Bắc Cương thịnh hành!”

Chưởng quỹ đáp lại: “Lời này của tướng quân sai rồi. Đời người ngắn ngủi, trong nhà có hàng vạn lượng bạc có thể hưởng thụ sơn hào hải vị thì tại sao còn phải húp cám ăn rau? Phu nhân ngài cao quý hơn người, quần áo và các khoản chi tiêu hàng ngày cũng nên phù hợp với thân phận của bà. Nếu không thì chẳng khác nào áo gấm đi đêm.”

Câu này của chưởng quỹ có thể hiểu rằng: Bản thân không có tiền cho vợ mua sắm thì bà ấy tự đi mua thôi, ông còn nói linh tinh làm cái quái gì!

Mặt Ngột Lực Bạt đã khó coi đến mức không thể nhìn nổi rồi.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện