Bức huyết thư trên thẻ tre tron3g tay như thể nặng ngàn cân, r2ơi xuống đất vang lên tiếng “l0oảng xoảng” nặng nề.
N0ửa người nằm sấp trên mặt đất,3 thiếu niên để lộ bờ vai gầy gò đang run rẩy..
Khán giả còn đang liếm dung nhan tuyệt thế của thiếu niên chợt ngẩn ngơ
Streamer ăn hiếp tiểu ca ca à? [Dạ Vũ Viêm Linh]: Tiểu ca ca sao thế nhỉ? Trông không giống đang cười, rõ ràng là đang khóc mà
[Nha Đầu Tịnh Tịnh]: Rút ra cây đao quý dài bốn mươi mét, coi ai dám bắt nạt tiểu ca ca? Đại quân tám trăm năm mươi nghìn người của kênh livestream sẽ không tha cho hắn! [Hoa Đồ Mi]: Streamer, bác có thể hỏi một chút xem vì sao tiểu ca ca lại đột nhiên bật khóc như vậy không? [Gặp Được Tình Yêu Bến Trái]: Trông thấy tiểu ca ca khóc lóc tội nghiệp như vậy, trái tim này sắp tan nát mất rồi
Đám khản giả người thì động viên, người thì cố gắng tìm ra nguyên nhân tại sao Tần Cung lại khóc đến thương tâm như vậy
Nam tử hán thời xưa chỉ đổ máu chứ không rơi lệ
Nếu không phải vì quá đau lòng thì cơ bản sẽ không ở trước mặt người khác mà khóc lóc như vậy, chưa nói đến hắn còn là võ tướng
Bọn họ thà chết đứng còn hơn sống quỳ
Đôi khi, khóc lóc còn đáng xấu hổ hơn hành động tham sống sợ chết
Khương Hồng Cơ đứng ngay cửa, đưa mắt hướng ra ngoài
Cô tinh tế để Tần Cung có không gian riêng, điều đó cũng phần nào giữ thể diện cho hắn
Lần theo manh mối sự việc, khán giả nhanh chóng nhắm ngay vào bức huyết thư của Hứa Phỉ để lại cho Tần Cung
[Tinh Nguyệt Thiên Vận]: Streamer, cô đã đọc hết hai bức huyết thư đó rồi
Bên trong bức thư để lại cho Tần Cung viết gì vậy? Sau khi Tần Cung đọc được bức huyết thư đó mới đau khổ như thế
Nếu nói vấn đề không nằm ở bức thư đó thì ai tin? Khương Bồng Cơ khoanh tay trước ngực, dáng vẻ tao nhã đứng ở bên ngoài chủ điện của châu phủ, phía sau còn có Vệ Từ đi cùng
Hai người không ai lên tiếng
Khán giả cũng đành chịu, chỉ có thể hợp sức lại cùng nhau tìm ra chân tướng sự việc
Trong phút chốc, hàng loạt các thám tử Sherlock Holmes, Edogawa Conan, Robin..
liền tập hợp
Những comment suy luận ở kênh livestream cũng khiến cho người ta dở khóc dở cười
Một số suy luận có vẻ đã rất gần sự thật, một số thì có chút phóng đại, số khác chủ yếu chỉ gây cười
Thời gian trôi qua khoảng một chén trà, trong điện truyền tới giọng nói khàn khàn kìm nén của người thiếu niên kia.
“Liễu Châu mục..” Lúc này Khương Hồng Cơ mới trở lại, ngồi lên vị trí chủ thượng
“Nhất thời nỗi niềm chợt dâng trào, khó có thể kiềm chế được cảm xúc, đã khiến Liễu Châu mục và Vệ tiên sinh chê cười.”
Tần Cung đã lau khô nước mắt nhưng hai má vẫn còn đọng lại mấy vệt ngắn dài, chóp mũi và gò má ửng đỏ khác thường, hai mắt hẳn lên tia máu
Dáng vẻ tội nghiệp ấy khiến ai nhìn thấy cũng động lòng thương, hận không thể xông vào màn hình mà ôm ấp an ủi hắn
Sắc mặt Khương Hồng Cơ không đổi
Lúc này nếu cố tỏ ra dù chỉ một chút cảm thông hay thương hại thì chẳng khác nào đang công kích và làm nhục hắn
“Đã đọc lá thư của chủ công nhà người hay chưa?” Toàn thân Tần Cung cứng đờ, hồi lâu mới nói được ba chữ
“Đã đọc rồi.”
Khương Hồng Cơ cụp mắt thở dài: “Ngươi cũng biết..
Hắn ta đã không còn cách nào khác
Địch mạnh ta yếu, đã không thể xoay chuyển
Nghĩ về quá khứ, hắn ta hổ thẹn với cha và các huynh của ngươi
Hiện tại không muốn liên lụy đến ngươi, chôn vùi tài năng của ngươi, lại càng không muốn cắt đứt nhánh huyết mạch này của Tần thị.” Tần Cung ngay lập tức suy sụp
Nước mắt chực trào ra, nhưng quật cường không chịu rơi xuống
Hắn nghẹn ngào nói: “Cung hận không thể noi theo phụ thân và hai vị huynh trưởng, cam tâm tình nguyện vì chủ công mà chiến đấu đến giọt máu cuối cùng..
Cung tuy chưa nhược quán* nhưng cũng biết hai chữ Trung - Hiếu
Há có thể vì sinh mệnh, tiền đồ hay huyết mạch mà đẩy chủ công vào thể nguy hiểm?” * Nhược quán: Thời xưa đàn ông khi đến 20 tuổi đều làm lễ đội mũ (quán), được xem như thành niên, nhưng vì cơ thể còn chưa có tráng kiện, nên xưng là “Nhược”
Dứt lời, giọng nói Tần Cung như vỡ ra, nước mắt nóng hổi chan chứa trên khuôn mặt
Giống như đứa trẻ đau đớn tận cùng khiến người xem ai nấy đều thắt lòng
Khương Hồng Cơ chỉ nói chuyện với hắn vẻn vẹn có mấy câu, nhưng khán giả đã tưởng tượng ra một vở kịch hoàn chỉnh
[Diệp Cô Chúc]: Ồ..
Bạn nhỏ dễ thương này..
bị chủ công cậu ta từ bỏ sao? [Anh Lạc]: Nhìn kiểu này chắc đúng rồi
Chủ công của cậu ta biết rằng mình sẽ chết nên cố ý đẩy cậu ta đi đưa thư? [Sao Ban Mai]: Ha ha, đánh cược tiết tháo và giới hạn của Streamer đi
Chuyện này tuyệt đối không đơn giản như vậy
“Ngươi là người trung thành, hắn ta tất nhiên biết rõ điều đó
Nếu không thì đã không giao phó nhiệm vụ quan trọng như vậy cho ngươi rồi”
Tần Cung lại khóc lớn
Lần trước, hắn khóc khi lập mộ chôn quần áo và di vật của phụ thân và hai huynh trưởng
Máu đổ sa trường, hài cốt không còn giữ được, trong nhà giờ
chỉ còn lại mỗi mình hắn gánh vác trọng trách nặng nề
Khương Hồng Cơ bảo Vệ Từ đem bức huyết thư còn lại đưa cho Tần Cung
Phần này là Hứa Phỉ viết cho cô nhưng đưa Tần Cung đọc cũng không có vấn đề gì
Tần Cung nén đau buồn, mở bức huyết thư ra xem, trước mắt dường như đang hiện lên hình ảnh chủ công cúi đầu viết thư
Mặc dù chưa nguôi ngoai nhưng nước mắt hắn đã ngừng rơi.
Một lúc sau, hắn cúi người với Khương Hồng Cơ, điệu bộ gượng gạo không được tự nhiên
“Thứ cho Cung vô lễ..
Xin Liễu Châu mục..
cho ta thêm một đêm, ngày mai sẽ có câu trả lời cho ngài.” “Không vấn đề gì.” Khương Hồng Cơ phóng khoáng đáp.
Sau khi Tần Cung lui xuống, Khương Hồng Cơ mới nói: “Tuy ta đã từng làm không ít chuyện để đổi lấy sự chân thành, duy chỉ có lần này cảm thấy mình không phải.” Vệ Từ mỉm cười nói: “Chủ công không thẹn với lương tâm là được
Ngài cảm thấy không phải cũng chỉ vì tính cách đơn thuần của Tần Hiệu úy nên nhất thời không đành lòng mà thôi.” Khương Hồng Cơ đáp: “Hứa Phỉ này cũng được xem là cao thủ sử dụng thuật tâm lý.” “Thượng sách dùng mưu, thứ hai ngoại giao, tiếp đến dụng binh, hạ sách công thành
Công tâm là thượng sách, công thành là hạ sách
Chiến tranh tâm lý là thượng sách, chiến tranh vũ khí là hạ sách.” Về Từ trả lời: “Những chuyên như vậy nói rõ quá thì thực sự mất thể diện
Hứa Phỉ hiếu thắng cả đời, dù thế nào cũng phải giữ lại chút thể diện cho bản thân
Nếu không, Tần Cung bên này sẽ không hoàn toàn quy phục, Hứa Phỉ bên kia cũng không chiếm được lợi gì.”
Trong bức huyết thư mà Hứa Phỉ để lại cho Tần Cung không hề có một chữ nào nói rằng hắn ta lấy Tần Cung để làm tiền đặt cược bán hắn cho Khương Hồng Cơ, trái lại từng câu từng chữ đều là vì quá lo lắng cho Tần Cung
Nhớ lại tình hữu nghị giữa mình và phụ thân Tần Cung, lại nhớ đến hai người huynh trưởng của Tần Cung vì mình mà chết trong chiến trận, Hứa Phỉ không nỡ nhìn một nhánh huyết mạch của Tần thị đứt đoạn
Thấy Tần Cung thiên tư thông minh, tương lai xán lạn, vì vậy hắn ta cố gắng nghĩ mọi cách, tìm ra một lối thoát cho Tấn Cung.
Bức huyết thư hắn ta đưa cho Khương Bổng Cơ cũng như vậy.
Hứa Phỉ không nói thẳng ra mục đích của mình, mà ngược lại nhớ đến tình hình liên minh Hoàng Thủy năm đó, vô tình khiến cho khoảng cách giữa hai người xích lại gần hơn
Rõ ràng chỉ có một chút giao tình nhưng vào miệng hắn ta lại trở thành nhiều vô kể
Sau khi nhớ lại, hắn ta cũng không khóc lóc kể lể mình bị Hứa Phỉ bắt nạt thế nào, trái lại chỉ dông dài kể về những điểm tốt của Tần Cung
Hy vọng Khương Hồng Cơ không tính toán hiềm khích lúc trước mà trọng dụng Tần Cung
Đây là một hạt giống rất tốt, nếu được trọng dụng, hắn chắc chắn sẽ vì Khương Hồng Cơ mà lập nên chiến công
Thái độ quả quyết như vậy, có thể thấy hắn ta rất coi trọng Tấn Cung
Lời lẽ chân thành tha thiết như thế, Tần Cung đương nhiên cảm thấy vừa đau lòng vừa cảm động
Chủ công lo lắng mọi bề cho hắn, vì hắn mà tính toán
Thế mà hắn lại không thể ở bên cạnh chủ công, vì ngài đầu rơi máu chảy, há có thể không khóc sao? Khán giả lúc này mới xác định được là đã xảy ra chuyện gì, đều cảm thấy trong lòng nặng trĩu
[Văn Diệu Tàng Thi] Ta vốn đem lòng hướng về quân chủ mà quân chủ lại tiên ta đi..
Tiểu ca ca, thật tủi thân thay cho cậu QAQ
Vệ Từ thầy Khương Đồng Cơ trầm tư, nhẹ nhàng hỏi: “Chủ công đang suy nghĩ về Tần Hiệu úy?” “Không phải
Ta đang nghĩ về huynh”
Khương Hồng Cơ nói: “Nếu như có một ngày, ta cũng rơi vào hoàn cảnh giống Hứa Phỉ thì ta sẽ tự tay giết huynh.” Vệ Từ cười nói nhỏ: “Chỉ cầu được chết, không mong sống tạm” 2