Sắc mặt vị lão thần của Hứa Bùi 3hiện lên vẻ bất ngờ, nhưng ông 2ta lại không thể cứng rắn với H0ứa Yến Tiêu.
Nếu như ôn0g ta thật sự để cho Hứa Yến Tiê3u đi bộ từ đây đến thành Sơn Ủng, người trong thiên hạ sẽ nói thế nào?
Ép chết cả nhà người ta thì thôi, nay còn muốn ngược đãi đứa con gái còn lại duy nhất của họ sao?
Nhưng nếu không cho phép thì nói không chừng những lời gièm pha bên ngoài còn khó nghe hơn!
Lão thần của Hứa Bùi cẩn trọng quan sát vẻ mặt của Hứa Yến Tiêu, thấy ánh mắt kiên quyết của cô bé thì ông ta biết chuyện này đã chẳng còn chỗ để mà thương lượng nữa.
“Đến giờ rồi, đi thôi”
Hứa Yến Tiêu dẫn đầu đội đưa linh, hai tay trái và phải ôm lấy bài vị của Hứa Phỉ và người mẹ đã khuất.
Bộ đồ tang trên người cô bé rộng thùng thình, cộng thêm tấm vải trắng đội trên đầu vừa rộng vừa dài, càng làm lộ rõ dáng vẻ gầy yếu của cô bé.
Vì quy chế giữ hiếu nên chân cô bé chỉ mang giày cỏ và tất lưới thô ráp.
Đường đi không bằng phẳng, khắp nơi đều là sỏi và đá vụn, tối qua còn đổ mưa, rất nhiều chỗ còn đọng lại vũng nước và bùn đất.
Nghĩ cũng biết, nếu Hứa Yến Tiêu cố chấp đòi đi bộ thì cô bé sẽ phải chịu bao nhiêu cực khổ.
Lão thần của Hứa Bùi thấy cô bé u mê không tỉnh mà tức đến vung tay áo, phát lệnh xuất phát với bộ mặt tối sầm.
“Khởi…”
Theo sau tiếng hô của người dẫn hồn, bảy cỗ quan tài lần lượt được nhấc lên.
Theo tôn ti trật tự, quan tài của Hứa Phỉ ở ngay đầu, tiếp sau đó là quan tài của chính thất phu nhân.
Năm cỗ quan tài còn lại, xếp theo thứ tự thứ tử từ lớn tới nhỏ, sau đó mới đến thứ nữ.
Đồ tang trắng trên người, cờ tang treo cao, giấy tiền bay khắp nơi. Tiếng chuông dẫn hồn vang lên suốt đường đi.
Tần Cung phi ngựa chạy đến chỗ cao, dõi mắt theo đội đưa linh, càng đi càng xa, mãi cho đến khi bóng dáng của Hứa Yến Tiêu trở thành một điểm trắng trong tầm mắt.
“Tần Hiệu úy đang lo lắng cho sự an nguy của cô bé ấy sao?”
Dương Tư thấy hắn quay lại, giữa hai chân mày có vẻ sầu lo, bèn cười và hỏi một câu.
Tần Cung thành thật gật đầu: “Quả thật có hơi lo lắng.”
Đối với Hứa Yến Tiêu mà nói, Hứa Bùi đã sớm không còn là bá phụ của cô mà là hung thủ ép chết cha, gián tiếp hại chết mẹ cô bé.
Để cho một cô bé chỉ mới mười một tuổi như cô đi đến một nơi đầy hiểm ác, sao Tần Cung yên tâm cho được?
Dương Tư lại nói: “Hứa nương tử tuy nhỏ tuổi nhưng thông minh khôn khéo. Nếu so với nhau thì Tần Hiệu úy mới là người khiến người ta phải lo lắng hơn ấy.”
Tần Cung hơi ngẩn ra, trái tim bỗng đập thình thịch.
Ở một mức độ nào đó, Dương Tư là đại diện của chủ mới - Liễu Hi. Nếu gã bất mãn thì phía chủ mới cũng sẽ không dễ dàng gì.
Tần Cung không biết mình đã làm gì chọc giận đến Dương Tư, chỉ biết thấp thỏm chắp tay.
“Cung tuổi nhỏ không hiểu chuyện, xin tiên sinh chỉ điểm thêm cho.”
Dương Tư thấy sắc mặt hắn tái nhợt, dáng vẻ sợ hãi, trong lòng thấy đắc chí vô cùng.
Gã đưa tay ra, đỡ Tần Cung dậy: “Tần Hiệu úy đang làm gì vậy? Vừa rồi chỉ là đột nhiên Tư có cảm giác đó, không hề có ý khác.”
Nhưng chuyện gã bất thình lình phán một câu vẫn khá là đáng sợ.
Tần Cung cứ nôn nao trong lòng, không kiềm chế được mà nghĩ về những hành động trong mấy ngày gần đây của mình, phải chăng mình đã phạm phải điều cấm kỵ của Dương Tư.
Dương Tư cười nheo mắt, thái độ đối với Tần Cung không có gì khác với ngày thường, ít ra việc này cũng làm Tần Cung cảm thấy yên tâm hơn.
Đội đưa linh xuất phát từ sáng sớm, mãi đến khi mặt trời xuống núi, trời đất tối mịt mới tới được thành Sơn Ủng.
Thành Sơn Ủng mới đổi chủ. Bây giờ, chủ nhân là Hứa Bùi.
Hứa Yến Tiêu chầm chậm tiến đến dưới thành, nhìn cánh cổng thành hơi cháy đen với cặp mắt lạnh lùng.
Ngọn lửa cô bé nhìn thấy vào cái ngày thoát chết cứ hiện lên trong đầu. Những vết tích cháy đen đang im lìm kể lể về trận chiến tàn khốc đêm hôm đó.
Hứa Bùi đã đợi mất cả một ngày, cơm tối cũng ăn xong rồi mới nghe được tin Hứa Yến Tiêu đến.
Hắn ta kìm cơn giận trong lòng, lấy lại cảm xúc đã chuẩn bị kỹ càng từ trước, mặc đồ tang màu trắng trên người, thành tâm thành ý làm lễ tang cho Hứa Phỉ.
Vì khiến Hứa Phỉ cảm thấy ghê tởm, hắn ta còn chuẩn bị một bài văn tế với văn từ vô cùng mỹ miều.
Hứa Bùi khóc cả buổi trời, các thần tử dưới trướng cũng khóc theo đến đỏ mắt.
Chỉ có mỗi Hứa Yến Tiêu là không chút cảm xúc, cứ như thể đang xem một trò hề.
“Bá phụ, xin bá phụ đừng quá đau buồn, đừng khóc nữa, nếu không thì phụ thân cũng không thể yên lòng ra đi.” Vẻ mặt của Hứa Yến Tiêu vẫn không hề thay đổi, cô bé nói với giọng nghẹn ngào. “Tình cảm của bá và phụ thân sâu đậm, thời cuộc đã như vậy rồi, bất đắc dĩ anh em trong nhà mới phải đánh nhau. Sau khi phụ thân bại trận, tuyệt vọng
treo cổ tự vẫn, mẫu thân muốn cùng ông sống chết có nhau, cũng đi trước một bước… Đây đều là số phận, bá phụ không cần phải quá đau lòng.”
Hứa Bùi đáp: “Ta không giết người, người lại vì ta mà chết. Chuyện của Lệnh Văn, ta cũng khó tránh khỏi trách nhiệm.”
Nói xong, hắn ta lại khóc òa lên một trận.
Hứa Bùi diễn hình tượng một người bá phụ đau xót cho cháu gái, sẵn lòng đồng ý mọi yêu cầu của Hứa Yến Tiêu.
Nhưng không ngờ, lúc này Hứa Yến Tiêu lại len lén đào sẵn cho hắn ta một cái hố.
Cô bé cùng với Hứa Bùi đi vào thành với vẻ mặt bình thường, chốc chốc còn an ủi hắn ta, cùng phối hợp, diễn chung với hắn ta.
Mãi đến khi…
“Ối, những vết máu trên mặt đất kìa…”
Trước đó, tối tăm không thấy gì, bây giờ, khi đến phòng họp sáng sủa, mọi người mới phát hiện ra trên mặt đất xuất hiện rất nhiều những dấu chân máu nhàn nhạt.
Nhìn theo đó thì mới phát hiện ra, đôi giày cỏ mà Hứa Yến Tiêu đang mang đã rách nát, trên đôi tất lưới là máu và đất bùn.
Mọi người chỉ nhìn thôi đã thấy đau, nhưng cô bé thì lại cứ như người chẳng có chuyện gì.
Hứa Bùi thấy hoang mang trong lòng.
Hứa Yến Tiêu xấu hổ, cúi đầu: “Bá phụ đau lòng khôn xiết, không còn tâm tư để lo chuyện khác, cháu cũng không muốn bá phụ phải nhọc lòng vì những chuyện nhỏ này…”
Đèn cầy được đốt lên, Hứa Bùi cảm thấy hơi mất mặt.
Nếu hắn ta thật sự quan tâm đến cháu gái thì sao đến việc đối phương đi chân trần một quãng đường xa như vậy, lại còn nát cả bàn chân mà cũng không hề biết?
Nói trắng ra, chỉ là làm trò mà thôi.
Nếu nói Hứa Yến Tiêu chỉ khiến hắn ta cảm thấy hơi khó chịu thì bức thư của Khương Bồng Cơ gửi đến lại làm hắn ta tức đến phát điên.
Nhiều ngày sau khi Hứa Phỉ được chôn cất, cuối cùng Hứa Bùi cũng nhận được bức thư hồi âm mà mình trông chờ.
Hứa Bùi nhận lấy mật thư từ trong tay sứ giả, mở ra, đọc thật cẩn thận.
Hàn Úc và Trình Tuần đứng bên cạnh nhìn nhau. Trong ánh mắt của Trình Tuần có điều thắc mắc, còn Hàn Úc thì lại trầm ngâm.
Thời gian sứ giả đến và đi quá ngắn.
Trừ khi sứ giả giữa đường gặp được Khương Bồng Cơ.
Hàn Úc chau mày, anh ta đã thấy trước được kết cục rồi.
Quả nhiên…
Sự tức giận của Hứa Bùi còn ghê gớm hơn cả tưởng tượng, hắn ta đập một tay lên bàn, giận đến nỗi hai vai run lên.
“Làm gì có lý đó… Liễu Hi thật sự quá ngông cuồng.”
Hứa Bùi tức đến mức vứt lá thư đi, bàn cũng bị hất tung.
Hàn Úc nhặt lá thư lên, nhanh mắt liếc nhìn nội dung viết trên đó.
Ta muốn toàn bộ chín châu bốn biển này.
Chỉ có chín chữ đã nói hết được dã tâm, không khí của sự ngông cuồng và cao ngạo phả vào mặt.
Đó không chỉ là mục tiêu của cô, mà còn là lời tuyên chiến của cô với Hứa Bùi. Trị địa của Hứa Bùi nằm trong chín châu bốn biển.
Cô muốn có tất cả, vậy Hứa Bùi chỉ có thể trắng tay.
Hứa Bùi viết thư cầu hòa, cô lại hồi âm bằng một lá thư như thế, còn hơn cả tát vào mặt.
“Chín châu bốn biển, cô muốn là được sao? Lời này từ trước đến giờ có mấy người dám nói? Không sợ nói trước bước không qua ư?”
Sự tức giận của Hứa Bùi không hề giảm bớt, Trình Tuần cũng chạy lên xem nội dung của bức thư.
Hắn chau mày nói: “Khua môi múa mép thôi, đến Thái Tổ tiền triều còn không dám ngông cuồng đến vậy.”
Hứa Bùi muốn cùng cô chia sẻ “bánh kem”, nhưng người ta lại muốn ăn hết một mình. Không sợ bị nghẹn chết sao?
Hàn Úc thì lại chẳng nói lời nào.
Lời của Trình Tuần làm Hứa Bùi cảm thấy dễ chịu hơn đôi chút, nhưng vừa nghĩ đến việc cầu hòa là ý kiến của Trình Tuần thì sắc mặt hắn ta lại sầm xuống.