Thấy xung quanh chẳng còn người ngo3ài, Khương Bồng Cơ cố ý trầm giọng2 xuống, cười giỡn trêu chọc anh.<0br>
“Có được hiền phu như thế, 0ta còn cầu gì nữa?”
Thoắt 3một cái, hơi nóng từ xương quai xanh của Vệ Từ lan dần lên tai anh, làm anh ngượng đến mức biểu cảm mất tự nhiên.
Khương Bồng Cơ thích nhìn Vệ Từ lộ ra bộ dạng quẫn bách như thế, mỗi lần nhìn đều thấy tâm trạng tốt lên gấp bội.
Cô nhìn đã rồi thì dừng, cười đổi chủ đề.
“Cũng đáng tiếc cho Hán Mỹ thật, nếu không có yêu nghiệt tác quái, có lẽ bây giờ huynh ấy đã là con cưng của giời đích thực rồi.”
Cuộc đời vẻ vang đang yên lành, đùng cái lại bị nữ xuyên không đầu óc có sạn hại thành như thế.
Tạ Khiêm đáng thương, Lý Uân đáng thương, Vương Huệ Quân đích thực thì còn oan hơn cả nàng Đậu Nga.
Khương Bồng Cơ đã xem qua bản dập di cảo của Vương Huệ Quân. Luận tài hoa thiên phú, danh gia thời nay còn kém bà một bậc.
Có lẽ mấy trăm năm sau, bà còn có thể trở thành tài nữ được hậu nhân khen ngợi truyền tụng.
Nhưng nay…
Nhắm chừng chỉ còn lại cái danh “dâm phụ dường như có tài” thôi.
Ngoại tình không hề có lý do, nhẫn tâm giết chồng giết con chưa đủ, còn lên cơn quyến rũ ba huynh đệ hoàng gia. Theo huynh trưởng rồi lại theo nhị đệ soán vị, cuối cùng còn lang chạ với tam đệ Xương Thọ Vương. Tự nguyện làm thiếp, không tiếc trở mặt với gia tộc. Nếu hậu nhân mà muốn lấy chuyện của bà ta chuyển thể thành phim truyền hình thì đến cả tẩy trắng cũng chẳng biết bắt đầu từ đâu. Khương Bồng Cơ không biết nên nói là nữ xuyên không thiếu não, hay nên nói hệ thống đáng tởm quá.
Đôi vợ chồng gương mẫu ân ân ái ái, không chỉ âm dương cách biệt, mà cả nhà ba người còn đổ vỡ ly tán.
Nếu chuyện như vậy xảy ra với cô, thì dù cho lên trời hay xuống địa ngục, cô cũng phải khiến ả ta trả giá.
Cô đang thấy tiếc thương cho nhà Lý Uân, thì lời của Vệ Từ lại khiến cô kinh ngạc.
“Yêu nghiệt? Yêu nghiệt gì cơ?”
Anh lộ vẻ khó hiểu.
Lúc này Khương Bồng Cơ mới kịp phản ứng, rằng Vệ Từ vẫn chưa biết chuyện nữ xuyên không.
Cô chau mày, hào phóng chia sẻ với Vệ Từ tin này.
Tiện đó, cô cũng muốn biết kiếp kia của Vệ Từ có bị hệ thống can dự không.
Chẳng biết tại làm sao, cô luôn cảm thấy có gì đó không đúng, dường như đã thiếu đi vài mảnh ghép quan trọng.
“Mẫu thân của Hán Mỹ, Vương Huệ Quân, trong lúc sinh con bị một yêu nghiệt lai lịch không rõ chiếm lấy thân thể. Tạ Khiêm phát giác ra người chung chăn gối đã đổi khác, có ý muốn mượn sức của Trần đại sư trừ đi yêu nghiệt. Nhưng yêu nghiệt cũng xem như có chút bản lĩnh, phát hiện ra trước một bước, tiên hạ thủ vi cường gài bẫy mai phục Tạ Khiêm và Hán Mỹ còn đang quấn tã. Tạ Khiêm may mắn thoát thân nhưng lại bất hạnh mất đi trí nhớ, ông và Hán Mỹ lưu lạc đến Hoàn Châu. Yêu nghiệt dùng thân thể của Vương Huệ Quân, một mình dâng cho hai quân một vương, sanh ra một trai một gái. Trai là tứ hoàng tử Đông Khánh Vu Mã Quân, gái là Liễu Huyên về sau được phụ thân ta nhận nuôi. Sau đó, yêu nghiệt lại với sang hoàng đế Trung Chiếu, từ bỏ chức quý phi, đến Trung Chiếu vở cũ diễn lại nhập vào người trưởng nữ của Đỗ thị, vào cung làm hoàng hậu. À, đúng rồi, ả ta còn viết ‘Nữ tứ thư’ rất nổi tiếng đó.”
Quả dưa này khiến Vệ Từ ngây ra tại chỗ.
May thay, Khương Bồng Cơ đã đóng livestream từ trước, nếu không vẻ mặt ngây ngô ngơ ngác của Vệ Từ há chẳng phải sẽ bị bọn tiểu yêu tinh khác nhìn thấy sao?!
Chốc sau, Vệ Từ mới tìm về được lý trí.
Yêu nghiệt đoạt xá gì đó…
Bản thân anh có thể từ tương lai trùng sinh về thời trai trẻ, chuyện quái lạ đến thế cũng đã xảy ra rồi, thì nói gì tới chuyện yêu nghiệt đoạt xá.
Vệ Từ tỉ mỉ nhớ lại những nội dung liên quan đến Lý Uân, chắc mẩm mà đáp: “Theo những gì Từ biết, lại chẳng hề có dấu vết của con yêu nghiệt này. Nghĩ lại, hẳn trong bóng tối thật sự có một bàn tay tên là ‘vận mệnh’ đã thúc đẩy mọi thứ… thay đổi số mệnh, nào lại dễ đến thế…”
Khương Bồng Cơ nhạy bén phát giác ra điều không đúng.
“Ý của Tử Hiếu là… Dù không có yêu nghiệt chen chân vào, vận mệnh của Hán Mỹ cũng chưa từng thay đổi?”
Không có yêu nghiệt xen vào, theo lý mà nói Lý Uân nên là tông tử danh chính ngôn thuận của Tạ thị.
“Quả thực thế. Theo như Từ biết, Hán Mỹ từ đầu đến cuối đều là ‘Lý Uân’ chứ không phải ‘Tạ Uân’.” Vệ Từ gật đầu, xác thực suy đoán của Khương Bồng Cơ: “Chuyện này còn phải nói từ đời cha của Hán Mỹ. Tuy không có yêu nghiệt tác quái, nhưng vận mệnh của
vợ chồng Tạ Khiêm vẫn gập ghềnh như thế.”
Kiếp đó của Vệ Từ không có chuyện nữ xuyên không hay hệ thống can thiệp.
Thế gia vẫn hưng thịnh, nhưng hoàng thất Đông Khánh cũng thối rữa từ gốc như thế.
Truyền thống của hoàng thất Đông Khánh là gì?
Chỉ có người khác nghĩ không ra, chứ chẳng có chuyện họ không dám làm.
Giết huynh đoạt tẩu, dâm ô vợ bề tôi, làm nhục thứ mẫu…
Một từ ‘loạn’ sao có thể bao quát hết được?!
Có điều, hoàng đế chỉ dám hà hiếp những thần tử xuất thân hàn môn.
Đối diện với hoàng quyền, thứ tộc hàn môn có sức nào chống đỡ?
Dù cho có xâm phạm thê tử của họ, họ cũng chẳng hó hé gì được.
Năm nọ mở tuyển chọn đánh giá, Xương Thọ Vương vung bạc tổ chức nhã tập. Vợ chồng Tạ Khiêm vừa hay ở trên kinh, họ cũng nhận được thiếp mời.
Khéo là hoàng đế cũng cải trang vi hành, trong nhã tập nhất kiến chung tình với tuyệt sắc giai nhân Vương Huệ Quân.
Từ đó không màng ăn uống, trằn trọc trăn trở.
Khó cái hậu thuẫn của vợ chồng Tạ Khiêm quá vững, dù có là hoàng đế cũng không dám tùy ý đụng vào.
Một hoạn quan bên cạnh hoàng đế vì muốn lấy lòng đã âm thầm hiến một kế hèn cho lão.
Tổ chức sự kiện đi săn, mượn việc đi săn để tách Tạ Khiêm ra, rồi bảo quý phụ của hoàng thất lừa Vương Huệ Quân đến, đánh mê bà rồi giở trò.
Vốn cho rằng Vương Huệ Quân sẽ vì danh dự gia tộc mà không dám lên tiếng, nuốt xuống mối thiệt này, nào ngờ tâm tính bà lại vô cùng cứng rắn.
Hoàng đế lỡ tay đánh chết Vương Huệ Quân. Tạ Khiêm phát giác ra sự thật, hận đến mức mất đi lý trí, mai phục ở bãi săn giết vua.
Tuy đã xử lý gọn ghẽ, nhưng khó đảm bảo sẽ không lộ ra phong phanh.
Để không liên lụy đến gia tộc, ông chỉ đành mang theo con trai giả vờ trượt chân rơi xuống núi, mượn cái chết giả để ẩn thân nơi rừng núi.
Sau khi hoàng đế chết, lấy thụy hiệu Khánh Dương Đế.
Nhị đệ của Khánh Dương Đế - Cung Thuận Vương ở Hà Gian lại giết cháu trai, soán vị đăng cơ.
Hoàng thất Đông Khánh bị hủy, không thể không kể công của Tạ thị và Vương thị.
Tuy có nữ xuyên không chen chân vào, nhưng vận mệnh của nhà Tạ Khiêm cũng chẳng khác mấy so với kiếp trước.
Nếu không như thế, Vệ Từ cũng sẽ không mãi chẳng phát hiện ra sự khác biệt giữa Lý Uân kiếp này với kiếp trước.
“Tạ Khiêm cũng thật lận đận…”
Nghe Vệ Từ nói xong, Khương Bồng Cơ lại thêm đồng tình với Tạ Khiêm.
“Con yêu nghiệt mà chủ công nói hiện đang ẩn thân nơi đâu?”
Khương Bồng Cơ bật cười: “Hỏi chuyện này làm gì? Chẳng lẽ huynh muốn chạy đi trừ yêu à?”
Vệ Từ thật thà gật đầu nói: “Từ biết chút huyền thuật. Tuy không thể so với mấy thế ngoại cao nhân như Trần đại sư hay Lục Như chân nhân, nhưng…”
Khương Bồng Cơ tưởng tượng đến dáng vẻ Vệ Từ vác kiếm gỗ đào, cầm bùa chú đi bắt ma trừ yêu, chợt bật cười ra tiếng.
“Tử Hiếu, huynh ngoan ngoãn làm mưu sĩ cho ta là được rồi. Con yêu nghiệt đó đã bị ta bóp chết từ lâu, nào đợi đến lượt huynh làm anh hùng cứu mỹ nhân?”
Khương Bồng Cơ không biết trình độ huyền thuật của Vệ Từ nhưng đến cả sự khác thường của ngọc bội âm dương mà anh cũng chẳng phát hiện ra, ước chừng cũng chỉ tầm mèo cào. Nếu đụng phải nữ xuyên không kia, đừng nói đến giết yêu trừ hại, có mà đã bị yêu nghiệt đè xuống cho thất thân từ lâu rồi...
Ếch nhà cô mình cô nấu là được, người ngoài đừng nói đụng tay vào, nghĩ thôi cũng không cho.
Sắc mặt Vệ Từ ngượng nghịu, nhìn Khương Bồng Cơ đầy oán trách.
Qua một hồi, Khương Bồng Cơ mới tò mò hỏi anh: “Trên thế gian thật có huyền thuật à?”
Cô tin vào khoa học, nhưng cũng rất có hứng thú với chuyện quỷ thần.
“Đương nhiên là có.” Vệ Từ nhìn thấu tâm tư cô, bổ sung thêm: “Tin thì có, không tin thì không có.”
Khương Bồng Cơ: “…”