Bỏ lại hơn ba nghìn thi thể, bọn Dương Tư mới dẫn thương binh rút khỏi hẻm núi 3Cô Tư.
Nhưng Dương Tư lại không hề vui vẻ khi thoát nạn, bởi vì lương 2thực của bọn họ không đủ, bây giờ chỉ là đang miễn cưỡng tồn tại một cách lay 0lắt mà thôi.
Đổi vị trí mà nghĩ, nếu gã là Hàn Úc thì gã sẽ không bỏ q0ua cơ hội tốt đến thế, đương nhiên là nhân lúc ngươi bệnh mà lấy mạng ngươi rồ3i.
Trình Viễn đỡ Dương Tư dậy. Vốn đã chịu đói khát, lại gặp phải chuyện này, gã sém chút kiệt sức đến đứng không vững.
Dương Tư nhịn đau và nói: “Công Liêu, cậu đi nói với Tần Hiệu úy, lập tức chỉnh đốn những quân sĩ không bị thương, nhanh chóng rút lui.”
Trình Viễn nghe ra được ý khác, cố kìm lại cảm giác muốn ngất đi, cậu nói một cách thều thào: “Quân sư!”
“Tư dẫn những người còn lại kéo dài thời gian.” Dương Tư rất bình tĩnh. Dù cho bây giờ gã đau đến không đứng thẳng người nổi nhưng đầu óc lại vô cùng minh mẫn. Đối với một nhà tham mưu mà nói, việc cân nhắc thiệt hơn là bản năng bẩm sinh. Dù cho kẻ bị bỏ rơi là bản thân thì để đạt được lợi ích tối đa, gã cũng sẽ làm mà không hề do dự: “Cứu binh của chủ công không đến nửa ngày nữa sẽ tới, không thể để toàn bộ mười nghìn tinh binh đều bị tiêu diệt, chết dưới tay kẻ địch!”
Trong tình hình đó, kết cục của quân yểm hộ phía sau đương nhiên sẽ chỉ có một con đường chết!
Trĩnh Viễn không nhịn được nắm chặt lấy vai của Dương Tư, đỡ gã lùi lại phía sau mấy bước.
“Nếu quân sư chết, Viễn biết ăn nói thế nào với chủ công?”
Lúc này, lòng Trình Viễn rối như tơ vò. Hai tay, hai chân và đầu óc cậu đều như không còn là của mình nữa.
Không phải nói cậu vô dụng, nhưng với tư cách là người mới, còn non nớt, trải nghiệm thực chiến của Trình Viễn quá ít, kinh nghiệm tích lũy được cũng quá kém.
Dương Tư không kìm được, nhếch miệng cười, Trình Viễn như sắp phát điên, trong tình hình đó mà gã còn có thể cười được.
“Nếu Tư còn sống thì cũng chẳng có mặt mũi nào đi gặp chủ công.” Dương Tư cười đau khổ.
Lãng quá mức, thua Hàn Úc một nước cờ, tinh binh chủ công giao cho gã đã bị hao tổn nhiều đến vậy, gã có mặt mũi nào mà đi gặp Khương Bồng Cơ?
Hơi thở của Trình Viễn trở nên gấp gáp và nặng nề, Dương Tư nắm chặt lấy cổ tay cậu.
Cậu chưa từng nghĩ, cái cơ thể mỏng manh của Dương Tư lại có sức lực lớn đến thế.
Dương Tư đẩy Trình Viễn ra làm đối phương sém chút té nhào.
“Đây là quân lệnh, cậu dám chống đối? Là nhà tham mưu mà do dự không quyết, còn muốn sau này hại chết nhiều binh sĩ hơn nữa sao?”
Tiếng hét inh tai làm Trình Viễn khiếp vía: “Chủ công chưa chắc sẽ đến, chi bằng liều chết một phen!”
Để lại Dương Tư và hơn hai nghìn thương binh, bọn họ chết là cái chắc.
Dương Tư nói một cách rất kiên định: “Chủ công sẽ đến!”
Trình Viễn cắn chặt răng hàm một cách khó khăn, truyền tin cho Tần Cung.
Tần Cung trầm ngâm một lát rồi hạ lệnh phân binh.
“Cung thương tích nghiêm trọng, khó tránh trở thành gánh nặng nên sẽ không rút nữa.” Vết thương của Tần Cung đúng là rất nặng, mặt hắn bị tên cứa đứt một vệt dài, tay phải trúng hai tên, vai trái bị chém một đao, chân cũng có vết thương. May mắn là vết thương ở chân không nặng, hắn vẫn có thể cưỡi ngựa chiến đấu tiếp.
Tiền quân tháo chạy ra từ hẻm núi, nhưng phần lớn bọn họ đều bị thương, vết thương rất nặng, gần như đều phải ở lại phía sau đội hình.
Tình hình hậu quân được xem là khá tốt, mặc dù có thương vong nhưng không nghiêm trọng, sức chiến đấu được bảo tồn khá toàn vẹn.
Bọn Hàn Úc không cho Dương Tư bao nhiêu thời gian, truy binh đã đến ngay sau đó.
Dương Tư hít một hơi sâu, cánh tay bê bết máu tươi nắm lấy thanh kiếm của mình.
“Nếu có kiếp sau, vẫn tôn chủ công làm chủ… Bây giờ tha lỗi cho Tư đi trước một bước, không cách nào tận trung…”
Gã lẩm bẩm trong miệng, chuẩn bị sẵn sàng quyên sinh.
Dương Tư hiểu rõ tình cảnh và lựa chọn của bản thân hơn cả Hàn Úc.
Nếu gã bị bắt thì chỉ có đường chết.
Hứa Bùi và Xương Thọ Vương chẳng qua là cá mè một lứa, đặt huyết thống, gia thế làm đầu, coi thường người xuất thân tiện tịch hàn môn. Nhưng ngoài mặt thì Hứa Bùi tốt hơn Xương Thọ Vương một chút, biết cách che đậy sự thật hơn. Dương Tư gã rời khỏi Xương Thọ Vương chẳng phải là vì không ưa điểm này của ông ta sao?
Nếu để bảo toàn cho bản thân mà quy thuận Hứa Bùi, chuyện này với Dương Tư mà nói là sự sỉ nhục cực lớn, mãi mãi bị người đời cười chê.
“Kết trận, kháng địch!” Dương Tư vung kiếm, ấn đường mang vẻ coi nhẹ cái chết.
“Báo… Hậu phương có quân địch đánh lén.”
Hàn Úc cảm thấy kinh ngạc.
Quân địch?
Nhanh như vậy sao?
Chẳng mấy chốc anh ta đã xác định được thân phận của kẻ đánh lén. Anh ta đưa mắt nhìn về hướng hậu quân, dường như có thể thấy được dấu vết của việc thế trận
bị đảo loạn.
Tạ Tắc đang định dẫn binh tiêu diệt đám tàn binh do Dương Tư dẫn đầu thì đột nhiên nghe được lời của binh sĩ truyền tin, ánh mắt hắn lộ ra vẻ hung hãn.
“Quân địch?”
Hàn Úc nói: “Cứu binh của Dương Tư.”
Nhanh hơn so với dự đoán ba canh giờ, vốn còn tưởng rằng có thể diệt sạch tàn binh của Dương Tư rồi rút khỏi, để Liễu Hi ăn một vố đau chứ.
Tạ Tắc ngơ ra một lát, cứu binh của Dương Tư từ đâu mà đến?
Hàn Úc nói: “Dương Tư cứ luôn né tránh mà không đánh, dẫn theo binh mã chạy loạn xạ ở đồng bằng Tây Xuyên, vốn là để bảo toàn binh lực, hội họp cùng với cứu binh. Bọn họ tự phá vòng vây thì nhất định sẽ thương vong hơn nửa, nếu đợi được cứu binh đến, ít ra có thể bảo toàn khả năng chiến đấu, đồng thời uy hiếp quân ta.”
Chỉ tiếc là, những tính toán đó của Dương Tư đã bị anh ta chen ngang chân, làm loạn hoàn toàn.
Tạ Tắc không hiểu: “Quân ta canh gác vô cùng nghiêm ngặt, ngăn chặn thông tin truyền đi, sao cứu binh lại có thể đến một cách trùng hợp vậy?”
Hàn Úc nói: “Lửa hiệu.”
Bởi vì lửa hiệu được đốt ở đồng bằng Tây Xuyên, Liễu Hi mới đoán ra Dương Tư gặp nạn. Việc phái binh cứu viện cũng không có gì đáng kinh ngạc.
Tạ Tắc lập tức hiểu ra, hắn hỏi: “Quân sư, bây giờ nên làm thế nào?”
Hàn Úc nói: “Không nên tiếp tục đánh nữa.”
Nếu đánh trực diện thì không cần quá hoảng loạn, nhưng cứu binh lại đột kích từ phía sau, làm loạn thế trận của bọn họ.
Bọn họ nhất thời không cách nào tổ chức phản kháng lại một cách có hiệu quả, càng kéo dài, bên anh ta thương vong càng lớn.
Nếu Dương Tư kịp phản ứng, phối hợp với cứu binh, đánh gọng kìm bọn họ từ hai phía thì tình thế sẽ càng bất lợi hơn.
Khi cần dứt khoát thì phải dứt khoát, Hàn Úc lập tức ra quyết định.
Tính khí của Hàn Úc và Dương Tư hơi giống nhau, cả hai đều là người quả quyết, lạnh lùng. Một khi đã ra quyết định thì tuyệt đối không dùng dằng.
Nếu đổi lại là người khác, lúc này vẫn tiếp tục kiên trì, bất chấp nguy hiểm cũng phải đập chết Dương Tư, vì bỏ qua cơ hội lần này thì sẽ không còn cơ hội nữa.
Nếu Hàn Úc thật sự làm như vậy thì binh mã do anh ta dẫn dắt sẽ bị Khương Bồng Cơ nuốt chửng, không còn ai sống sót.
Dương Tư đang dốc hết sức, định trước khi chết kéo theo vài tên chết chung, đánh mãi đánh mãi bỗng phát hiện không còn quân địch nữa.
“Quân sư, hậu quân bên địch đã loạn rồi…”
Tần Cung cưỡi ngựa, tầm mắt cao hơn nhiều so với Dương Tư, dường như có thể nhìn thấy đội hình hậu quân của địch bị một thế lực lạ công đánh.
Dương Tư ngẩn ra một lúc, ngớ người, dường như không kịp phản ứng lại.
“Chủ… Chủ công… Cứu binh của chủ công đấy!”
Dương Tư kích động làm rơi cả kiếm, vui đến mức động đến vết thương, đau kêu oai oái.
Tần Cung nghe xong thì giật mình.
Cứu binh?
Thật sự có cứu binh?
Không ngờ, cứu binh trong lời của bọn họ… Khương Bồng Cơ, lúc này tâm trạng của cô rất tệ. Khán giả trong kênh livestream dù cách vị diện nhưng cũng có thể cảm giác được sát ý cuồn cuộn khắp người cô… Vốn là một màn hình ngập tràn bình luận, bây giờ lại chẳng có gì, mọi người đều bị dọa cho sợ đến mức không dám phát ngôn.
“Muốn chạy à?”
Tiểu Bạch dưới thân hí lên một tiếng, Khương Bồng Cơ bất ngờ rút thanh Trảm Thần bên hông ra. Thanh đao trắng toát, sáng loáng lướt qua làm người ta phải ớn lạnh.
Ánh sáng của thanh đao vừa lóe lên, mũi đao đã chặt đứt cơ thể của rất nhiều người một cách nhẹ nhàng như chém vào đậu phụ, một con đường máu lót đầy xác người đã lập tức hiện ra.