Tình thế cấp bách, Tần Cung không màng đế3n vết thương của mình liền tập hợp binh 2mã, xông thẳng về phía Khương Bồng Cơ.<0br>
Chẳng đợi đến lúc hắn tới nơi, mộ0t cơn mưa tên đã bắn xuống rào rào, tất 3cả đều chĩa về phía Khương Bồng Cơ.
“Chủ công.”
Tần Cung thấy thế liền hoảng hốt thét lên, miệng vết thương bị kéo căng ra.
Nếu rơi vào cơn mưa tên đó thì không chết cũng bị trọng thương.
Khương Bồng Cơ lạnh lùng “hừ” một tiếng, đút đao Trảm Thần vào trong bao, tiện tay túm chặt lấy cổ hai tên địch, lấy chúng làm khiên đỡ.
Tiểu Bạch cũng rất thông minh chạy thoát khỏi đám người, xông lên đạp thẳng về phía trước, dùng kẻ địch làm bia đỡ đạn.
Sau khi ném hai xác chết xuống, đao Trảm Thần lại được rút ra, chém sạch đám địch vây xung quanh.
Tiểu Bạch quay trở lại, Khương Bồng Cơ nắm lấy dây cương trèo lên lưng ngựa.
Vó ngựa rầm rập, Tiểu Bạch đưa Khương Bồng Cơ thoát khỏi mưa tên, chạy quanh một hồi rồi đến phía bên kia.
Động tác lần này vừa chuẩn xác, vừa nguy hiểm lại vừa kích thích nhưng Khương Bồng Cơ không hề biến sắc, kẻ nào ngáng đường thì gặp người giết người, gặp ngựa giết ngựa.
Tần Cung: “…”
Không thể tin nổi đó là chủ công, có lẽ quân sư đã nhận lầm người rồi.
Trong lòng Tần Cung hoảng loạn nhưng biểu cảm vẫn lạnh lùng như cũ, trông có vẻ vẫn rất vững tâm.
Mặt khác, Tạ Tắc nhận thấy phóng tên không có tác dụng liền hỏi Hàn Úc: “Quân sư, tên tiểu tướng giáp bạc kia vẫn bình yên vô sự, chúng ta có nên…”
Hàn Úc quả quyết nói: “Không còn cơ hội nữa rồi, không cần phải phí công phí sức. Rút lui.”
Cơ hội trên chiến trường đều như gió thoảng mây bay, Hàn Úc không thể nắm bắt được cơ hội này, đây là sai lầm của anh ta.
Tạ Tắc giật giật môi, hắn chỉ có thể phục tùng quân lệnh, cố gắng kìm lại sự tò mò đang trỗi dậy trong lòng.
Tên tiểu tướng giáp bạc đó rốt cuộc có thân phận như thế nào?
Quân sư đột ngột thay đổi chủ ý, cố gắng đánh trận cuối cùng, có thể thấy thân phận tên tiểu tướng đó không tầm thường, ít cũng phải là nhân vật chủ chốt phía kẻ địch.
Nếu không thì chẳng đáng để quân sư phải xem trọng.
Tạ Tắc thật sự kính trọng Hàn Úc, nhưng phó tướng bên cạnh hắn lại chỉ thấy phẫn nộ.
Hàn Úc chẳng phải quân sư tướng quân nắm toàn bộ binh quyền. Nếu nói đến binh quyền thì Hàn Úc cũng chỉ tương đương với Tạ Tắc thôi.
Về chức vị mà nói, Hàn Úc chỉ là quan văn đưa ra mưu sách chiến lược, dựa vào đâu mà ra lệnh cho Tạ Tắc chạy đông chạy tây, thay đổi quân lệnh tức thời?
Càng nghĩ càng không phục, phó tướng không nhịn được đem thất bại lần này đổ hết lên đầu Hàn Úc.
Lần chinh chiến này của Hàn Úc tuy có quy mô lớn nhưng lại chẳng thu được gì, khó khăn lắm mới chiếm được thế thượng phong thì anh ta lại đột ngột thay đổi, cho rút quân. Anh ta rốt cuộc là muốn làm gì?
Lúc lui quân, Tạ Tắc không nhịn được liền nói ra nghi vấn của mình.
“Quân sư, tên tiểu tướng giáp bạc đó rốt cuộc là nhân sĩ nơi nào?”
Tạ Tắc đã nghiên cứu qua đám võ tướng dưới trướng Khương Bồng Cơ. Ban đầu hắn nghi ngờ tên tiểu tướng đó là Lý Uân, nhưng Lý Uân chỉ dùng thương dài, nghe nói kỹ thuật dùng thương xuất quỷ nhập thần, dường như cũng không kém tuyệt kỹ gia truyền của Tạ thị. Có lẽ nào Lý Uân không chỉ dùng thương rất giỏi mà còn là cao thủ đao thuật?
Hàn Úc vẫn đang cảm thấy tiếc nuối cơ hội vừa rồi, nghe thấy Tạ Tắc hỏi, anh ta đáp: “Ngươi đoán xem đó là ai?”
Tạ Tắc nói: “Mạt tướng cho rằng đó là Lý Uân, nhưng cũng không chắc lắm. Ngoài ra…”
Nếu là Lý Uân, chưa chắc anh ta đã đủ tầm khiến Hàn Úc coi trọng.
Lý Uân là võ tướng được trọng dụng dưới trướng của Khương Bồng Cơ, nhưng không hẳn là không thể thay thế, Phù Vọng còn chưa có trọng lượng ấy.
Tạ Tắc nghĩ nát óc cũng không ngờ tới đó là Khương Bồng Cơ.
Hàn Úc nói: “Đó là Liễu Hi.”
Tạ Tắc gật gật đầu, ồ lên một tiếng: “Hóa ra là Liễu Hi. Liễu…”
Hắn sững sờ, ban nãy hắn nghe thấy tên của ai cơ?
“Chư hầu phía địch – Liễu Lan Đình, thật là đáng tiếc!”
Lời nói của Hàn Úc kèm theo sự tiếc nuối cùng cực.
Trước trận chém tướng cũng chưa là gì, nếu diệt được thủ lĩnh của địch, thế lực Hoàn Châu chắc chắn sẽ đại loạn, khi đó chủ công không phải đau đầu nữa rồi.
“Liễu, Liễu, Liễu Hi?”
Tạ Tắc suýt nữa cắn vào lưỡi mình: “Tên tiểu tướng giáp bạc đó hóa ra lại là Liễu Hi ư?”
Hàn Úc đáp: “Nếu không thì sao? Đáng tiếc lần này không thể lấy được mạng cô ta. E rằng sau này sẽ không còn cơ hội tốt như vậy nữa.”
Tạ Tắc cảm thấy tam quan của bản thân bị đảo lộn.
Ai có thể ngờ được chứ, chư hầu nhà người ta cùng lắm là tọa trấn trong quân, sao lại có thể đích thân xông pha chiến trận được?
“Võ nghệ cao cường như vậy không làm võ tướng thật phí.”
Tạ Tắc buông câu đùa nhạt nhẽo, Hàn Úc chẳng còn tâm trí để mà cười.
Trắng tay trở về, dù là ai cũng đều cảm thấy khó
chấp nhận.
Tạ Tắc nói: “Đây là lỗi của mạt tướng, quân sư đừng tự trách mình.”
Bày mưu sách lược là bổn phận của quân sư, xông trận giết địch là việc của mình.
Không thể giết được Liễu Hi chắc chắn là lỗi của hắn.
Hàn Úc lắc đầu, khuôn mặt vốn đã gầy gò xanh xao nay lại thêm vẻ u ám, đôi mắt toát lên sự lạnh lẽo.
Bởi Hàn Úc hạ lệnh kịp thời nên thương vong cũng không nhiều.
“Trốn còn nhanh hơn thỏ.”
Khương Bồng Cơ truy sát một hồi giết được hơn trăm người. Cuối cùng chỉ có thể đứng nhìn kẻ địch chạy mất mà nghiến chặt răng.
Chiến sự ở đây vừa tàn, Khương Lộng Cầm đã dẫn số binh mã còn lại tới.
Cô không nhìn Khương Bồng Cơ mà nhìn về phía Dương Tư sắc mặt trắng bệch trước, đối phương đang ủ rũ ngồi trên một mỏm đá.
“Quân sư bị thương rồi?” Khương Lộng Cầm hỏi một câu, rồi lại hỏi về Khương Bồng Cơ: “Chủ công giờ đang ở đâu?”
Nói rồi cô để nữ binh chữa bệnh đi cùng nữ doanh tiến lên phía trước.
Hai nữ binh với dáng dấp khá thô kệch đeo hòm y tế trên lưng chạy đến. Nếu chỉ nhìn vóc dáng thì người ngoài thật khó có thể nhận ra được đó là nam hay nữ.
Dương Tư thử nhấc cánh tay lên, vết thương do tên bắn bị kéo căng, gã nhếch môi đau đớn.
Nữ binh nhìn qua tình hình vết thương, nói: “Vết thương hơi sâu, phải cởi bỏ y phục... Quân sư có cần người giúp ngài che màn lại không?”
Khóe miệng Dương Tư khẽ nhếch lên: “Không cần.”
Đường đường là một đấng nam nhi mà kiểm tra vết thương còn nhăn nhăn nhó nhó thì khí phách nam tử hán đều bay biến trước mặt đám nữ binh này mất.
Nữ binh lấy một chiếc kéo lớn để cắt bỏ y phục của gã, để lộ ra vị trí của vết thương.
Thật may là đầu mũi tên không bị rỉ sét cũng không có độc. Nếu xử lý tốt, chăm sóc cẩn thận, tỉ lệ bị nhiễm trùng sẽ khá thấp.
Nữ binh xử lý vết thương, bôi lên loại thuốc tê đặc chế, chờ cho thuốc phát huy tác dụng mới rút tên ra.
“Được rồi, để ta.”
Mặc dù nói là có thuốc tê nhưng vẫn đau, nữ binh không dám mạnh tay, thế lại càng khiến Dương Tư đau đớn.
Khương Lộng Cầm đứng bên cạnh không chịu được chủ động tiến lên giúp đỡ.
Dương Tư còn định khiêm tốn từ chối thì thấy người ta đã một tay giữ chặt lấy bả vai mình, một tay nắm lấy mũi tên cắm trên người.
Chẳng để cho gã có thời gian để chuẩn bị, sự đau đớn từ phía bả vai truyền đến.
Dương Tư lại một lần nữa không thể nhịn được chửi thề trong bụng.
Khương Lộng Cầm lạnh lùng nói với đám nữ binh: “Cầm máu trị thương cho quân sư, đừng để lại bất cứ tai họa ngầm gì.”
Vì thường xuyên đánh trận nên y thuật ngoại khoa của đám nữ binh chữa bệnh ngày một nâng cao, hiện giờ đã có thể xử lý gọn gàng một ca ngoại khoa với vết thương tương tối phức tạp.
Trên trán Dương Tư lấm tấm mồ hôi, nếu không phải gã nghiến chặt răng chịu đựng, nói không chừng đã đau đến mức ngất lịm đi rồi.
“Khương Hiệu úy dù gì cũng là nữ nhi, cô có thể nhẹ nhàng hơn một chút được không?”
Dương Tư không nhịn được oán thán, kết quả đổi lấy cái lườm trắng mắt của Khương Lộng Cầm.
“Quân doanh chiến trận không phân biệt nam nữ, nếu có, đó cũng là kỹ doanh.” Cô nói: “Nữ binh bọn ta không cần cái thứ gọi là dịu dàng.”
Dương Tư bị cô làm cho á khẩu, càng thấy bực bội.
Tần Cung đứng bên cạnh hơi sợ hãi, hắn và Dương Tư khá thân thiết nhưng chưa từng gặp Khương Lộng Cầm nên lúc này cũng không dám xen lời vào.
Đang nói, từ xa có tiếng vó ngựa vọng đến, Khương Bồng Cơ dẫn theo hơn trăm binh mã trở về rồi.