Hứa Bùi vốn dĩ có ý dùng chiến thuật phân quyền, đề bạt 3người bên cạnh nhằm phân tán quyền lực trong tay Hàn Úc2.
Hàn Úc đối với chuyện này cũng không có ý kiế0n, dù sao thì “thịnh cực tất suy”, anh ta quá được trọn0g dụng nên sớm muộn gì cũng làm Hứa Bùi nghi ngờ và kiê3ng kỵ.
Xét ở một phương diện khác, làm như vậy vừa có thể cho nhân tài có cơ hội được lộ diện, lại còn có thể bồi dưỡng nhiều người có ích cho chủ công hơn.
Sự thịnh vượng của một thế lực không thể chỉ trông chờ vào một người mà luôn phải “trăm hoa đua nở” mới được.
Hàn Úc không phải là người độc đoán, Hứa Bùi có ý phân quyền, anh ta cũng thuận theo đó mà trao cơ hội cho người khác, đẹp cả đôi đường.
Mãi cho đến một ngày nọ vào đêm khuya, có một người nằm ngoài dự đoán đã leo tường vào nhà anh ta.
Hàn Úc nhìn Tạ Tắc trong bộ đồ đen mà cạn lời, có chuyện gì mà không thể nói ở phòng chính vụ vào ban ngày mà phải nửa đêm leo tường vào nhà người ta?
Anh ta giơ tay kéo sát chiếc áo khoác trên vai, tay phải còn cầm một cây đèn bằng đồng.
Nửa đêm thay đồ về phòng, đột nhiên nhìn thấy một bóng đen ngồi trước cửa phòng mình, Hàn Úc xém chút nữa sợ chết khiếp.
“Tạ Hiệu uý làm gì thế này?” Hàn Úc không ngừng cười khổ. Nếu không phải giao tình giữa anh ta và Tạ Tắc không tồi thì chỉ với hành động này của Tạ Tắc, anh ta đã có thể gọi hộ vệ đánh đối phương ra ngoài rồi. Anh ta vừa nhìn biểu cảm muốn nói nhưng rồi lại thôi của Tạ Tắc, vừa đưa tay đẩy cửa ra, bật cười nói: “Tạ Hiệu úy, tốt nhất là cậu nên vào trong phòng nói chuyện, nếu để người tuần đêm nhìn thấy thì không biết ngày mai sẽ có những lời đồn thế nào được truyền đi nữa.”
Hàn Úc thắp đèn lên. Dưới sự chiếu rọi của vài ngọn nến, căn phòng ngủ đã sáng hơn một chút.
Tạ Tắc theo gót anh ta bước vào phòng.
Hàn Úc thấy hắn không nói gì bèn cười rồi trêu một câu.
“Các tướng sĩ trong quân đều nói, Tạ Hiệu úy là người ngay thẳng, ai ngờ cũng có sở thích làm đầu trộm đuôi cướp, nửa đêm leo tường vào nhà người ta?”
Tạ Tắc bị ghẹo đến mức hai gò má đỏ ửng, nói chuyện cũng lắp bắp.
Hắn không biết làm sao để mở lời, cuối cùng nửa quỳ tạ tội một cái “rầm”. Hàn Úc giật nảy mình, vội vã đứng lên đỡ hắn dậy.
“Tạ Hiệu úy mau mau đứng dậy, chuyện này là thế nào?”
Tạ Tắc nói: “Quân sư, mạt tướng không biết quản lý, đã để phó tướng dưới trướng có cơ hội đến nói bậy bạ trước mặt chủ công.”
Hàn Úc nghe nói mà chẳng hiểu gì: “Những lời này là có ý gì?”
Tạ Tắc xấu hổ không chịu đứng dậy, úp úp mở mở nói ra đầu đuôi câu chuyện.
Nếu không phải phó tướng lỡ miệng, còn nói xấu Hàn Úc trước mặt Tạ Tắc thì hắn cũng không biết phó tướng nhà mình đã âm thầm đâm Hàn Úc một dao.
Những lời phó tướng nói với Hứa Bùi, câu nào câu nấy đầy tính chỉ trích.
Tạ Tắc nhớ lại thái độ của chủ công đối với Hàn Úc lúc đó, hắn đột nhiên hiểu ra.
Đây vốn dĩ không phải là sự ăn ý của chủ công và Hàn Úc, rõ ràng là chủ công đã thật sự bất mãn, nói không chừng còn bắt đầu nghi ngờ.
Cùng với sự tường thuật của Tạ Tắc, ý cười trên mặt Hàn Úc dần dần nhạt đi, chỉ còn lại sự lạnh lùng làm người khác run sợ, đáy mắt như có một dòng nước ngầm chảy trong hồ sâu lạnh giá.
“Quân sư, mạt tướng…”
Tạ Tắc định lên tiếng thì bị Hàn Úc ngắt lời.
“Bỏ đi, chuyện này Úc đã biết, đa tạ Tạ Hiệu úy đã đến báo tin lúc nửa đêm.”
Giọng của Hàn Úc không trong trẻo như thường ngày mà ngược lại, mang chút lạnh lùng làm người khác phải lo lắng, như thể anh ta đang tính toán điều gì đó.
Tạ Tắc há hốc mồm, cả buổi trời không nói được nửa chữ.
Hàn Úc dừng lại rồi lại mở miệng nói tiếp: “Úc định ở nhà, không tiếp xúc với ai mấy ngày, đóng cửa không tiếp khách. Nếu Tạ Hiệu úy không có việc gì thì đừng đến.”
Tạ Tắc là võ tướng được trọng dụng nhất dưới trướng Hứa Bùi, nắm binh quyền trong tay, nếu quá gần gũi với mình thì sẽ không tốt cho cả hai.
Hàn Úc đưa mắt nhìn xuống, giấu đi những suy nghĩ trong ánh mắt.
Tạ Tắc không kìm được, muốn nói vài lời tốt đẹp cho Hứa Bùi, cứu vãn quan hệ căng thẳng giữa Hàn Úc và Hứa Bùi.
Hắn vẫn chưa mở lời, Hàn Úc đã ngưng cười và nói: “Tạ Hiệu úy không cần phải cẩn trọng như thế, trong lòng Úc tự có tính toán.”
Hứa Bùi là do đích thân anh ta chọn làm chủ công, sao anh ta có thể vì sự nghi ngờ nhất thời mà thất vọng, nguội lòng với Hứa Bùi được?
Giữa chủ và thần nếu không có chút trắc trở thì ngược lại, sẽ không bình thường.
Sau khi Tạ Tắc đi, ý cười trên mặt Hàn Úc lại bình thản trở lại.
Anh ta ngồi trước bàn làm việc, nhìn ngọn đèn cầy nhảy nhót, sóng ngầm cuồn cuộn trong đáy mắt, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Cả buổi sau, Hàn Úc mới thở dài một hơi, thổi tắt đèn rồi đi ngủ.
Đến nay, đại chiến đang đến gần, Hứa Bùi có lo lắng hơn nữa cũng sẽ không thật sự đụng đến anh ta. Vừa hay anh ta có thể nhân khoảng thời gian này mà đánh tan sự lo lắng của đối phương.
Khương Bồng Cơ dẫn binh giải cứu Dương Tư. Chưa đến mấy ngày, đại quân chủ lực cũng nhanh chóng bắt kịp và thuận lợi tụ họp với Khương Bồng Cơ.
Dương Tư đang nằm ở trong lều, nghe nói đại quân đã đến liền lập tức đá tung tấm mền mỏng đang đắp trên người, tức giận đùng đùng, tìm Kỳ Quan Nhượng để tính sổ.
Tự thấy bản thân không giỏi võ nên gã đã gọi thêm Tần Cung.
Tần Cung cũng là thương binh, chỉ là hắn thường xuyên luyện võ, cơ thể lại cường tráng, nên mặc dù bị thương nặng hơn Dương Tư nhưng hắn lại hồi phục nhanh hơn gã.
“Dương quân
sư, Dương quân sư… ngài đợi đã, ngài định đi đâu?”
Dương Tư dừng bước, quặm mặt nói: “Đương nhiên là tìm kẻ thủ ác, thủ phạm hại cậu và ta thê thảm thế này rồi!”
Bài hịch kia của Kỳ Quan Nhượng thực sự đã hại gã thê thảm.
Nếu không phải chủ công đến kịp lúc, e rằng lúc này gã đã đến điện Diêm La, uống canh Mạnh Bà, qua cầu Nại Hà rồi.
Thi thể cũng lạnh luôn ấy chứ.
Tần Cung vẫn còn là lính mới, đối với hắn mà nói, thế lực của Hoàn Châu vẫn còn rất lạ lẫm.
Lính mới còn chưa đến chào hỏi thì đã đi gây hấn với nguyên lão rồi, ai cho anh dũng khí đó?
Dương Tư sao?
“Như vậy chẳng phải đắc tội với người ta lắm sao?”
“Đắc tội thì đắc tội.” Dương Tư uất ức nói: “Tư sém chút đến mạng cũng không còn, chuyện này chẳng phải còn thiệt thòi hơn sao?”
“Nhưng mà quân sư…” Tần Cung bị Dương Tư kéo đi. Bộ dạng lôi lôi kéo kéo của hai người bị binh lính tuần tra nhìn thấy, dẫn đến rất nhiều ánh mắt tò mò. Da mặt lính mới Tần Cung mỏng nên nhanh chóng đỏ ửng lên: “Nếu chủ công biết được thì phải làm sao?”
Vô cớ gây sự, vi phạm kỷ cương, cẩn thận bị chủ công làm khó.
Dương Tư nói: “Chủ công biết thì biết, theo tính khí của ngài ấy, không thêm dầu vào lửa thì đã tốt lắm rồi.”
Tần Cung: “…”
Nói xấu sau lưng chủ công, còn với bộ dạng rất đỗi bình thường, quan hệ quân thần không theo lẽ thường như thế, đúng là làm cho hắn được mở rộng tầm mắt.
Dương Tư nói đánh đến cửa là đánh đến cửa, gã hỏi lều của Kỳ Quan Nhượng ở đâu rồi trực tiếp kéo Tần Cung qua đó.
Vẫn chưa vào lều thì gã đã ngửi thấy mùi thức ăn.
Gã vén lều lên vừa hay nghe thấy Kỳ Quan Nhượng nói đùa với Vệ Từ.
“Xem, chẳng phải đã đến rồi đó sao.”
Tần Cung: “…”
Kỳ Quan Nhượng và Vệ Từ nhìn ra hai người bên ngoài lều, thấy họ bước vào, Kỳ Quan Nhượng đứng dậy, lịch sự chắp tay chào họ.
Dương Tư nhìn thấy cảnh tượng đó, trong lòng bỗng khó chịu.
Kỳ Quan Nhượng đã chủ động xin lỗi, nhượng bộ rồi, gã cảm thấy mình như đánh một cú vào bông gòn, oán khí gì cũng biến hết sạch.
Gã nhanh chóng tìm một cái cớ cho mình rồi nói: “Tư nghe nói Văn Chứng mở tiệc, không biết có hoan nghênh một hai vị khách không mời mà đến không?”
Kỳ Quan Nhượng cười đáp: “Vô cùng hoan nghênh.”
Tần Cung nhìn trái nhìn phải, trong lòng vẫn còn hơi mơ hồ.
Hắn càng ngày càng xem không hiểu chiêu trò của nhóm quan văn.
Tay trái Dương Tư cầm thìa múc canh dùng bữa, Tần Cung cũng theo gã ăn ké một bữa cơm.
Vệ Từ thấy hắn cau mày, dường như đang buồn phiền chuyện gì đó, anh cười và hỏi: “Phụng Kính lo lắng chuyện gì thế?”
Tần Cung thấy người hỏi là Vệ Từ - người đàn ông có dung mạo còn hơn cả phụ nữ, hắn lập tức đỏ mặt, tiện miệng đưa ra một cái cớ: “Cũng không có gì, chỉ là không hiểu… hành quân gian khổ mà màu sắc và hương vị của món ăn vẫn giữ được nguyên vẹn, không biết Kỳ Quan quân sư chuẩn bị thế nào…”
Vệ Từ cười nói: “Để chuộc tội với Tĩnh Dung, Văn Chứng đã âm thầm cho Từ không ít nguyên liệu tốt.”
Tần Cung: “…”
Lượng thông tin trong câu này hơi lớn nha.
(Kỳ Quan Nhượng: Đối phó với Dương Tĩnh Dung, không có gì là một bữa cơm ngon không thể giải quyết, nếu có thì là hai bữa.
Vệ Từ: Văn Chứng trước giờ luôn xa cách với anh, lại chủ động đến tìm xin giúp đỡ, dù thế nào cũng phải giúp.
PS: Mâu thuẫn giữa văn, võ và mâu thuẫn giữa văn, thần từ trước đến nay luôn có, dưới trướng Khương Bồng Cơ cũng có, càng không cần phải bàn đến bọn Hứa Bùi, Hoàng Tung. Cái gọi là tiểu nhân đặt điều không nhất thiết là muốn hại chủ công, rất nhiều lúc đều là xuất phát từ góc độ của bản thân, cho rằng hành động của bản thân là bảo vệ lợi ích của chủ công. Nói trắng ra, chỉ là lập trường và cảnh giới tư tưởng của cá nhân không giống nhau. Giống như lần này, Dương Tư tìm đến cửa, Kỳ Quan Nhượng có thể bỏ qua việc vô cớ làm loạn của gã, vì Kỳ Quan Nhượng không làm sai, càng không cần phải chịu trách nhiệm về chuyện này với Dương Tư. Dù gì thì Dương Tư đã sém chút “quỳ”, trong đó cũng có một nửa trách nhiệm của cá nhân Dương Tư. Vậy thì, quan hệ của hai người tự khắc sẽ trở nên lạnh nhạt. Nhưng Kỳ Quan Nhượng lại lựa chọn hòa giải. Dù cho trong lòng Dương Tư vẫn còn chút không thoải mái, nhưng quan hệ của hai người cũng không đáng phải đổ vỡ, hơn nữa sẽ không ảnh hưởng đến lợi ích của chủ công Khương Bồng Cơ.)