“Chỉ sợ là Hồng Môn Yến…”
Tần Cung n3hìn thấy nội dung của thiệp mời, vô thức nh2íu mày.
Hai quân chuẩn bị khai chiế0n, Dương Tư gần gũi với quân địch, chỉ cần 0sơ sẩy một chút sẽ khiến cấp trên hoài nghi3 ngay.
Loại kế ly gián này trông có vẻ đơn giản, nhưng thường có thể đem lại hiệu quả ngoài dự liệu.
Chỉ tiếc…
Chủ công của bọn họ không phải là kẻ ngốc, cô sẽ không để cho người khác nắm mũi dắt đi. Nếu như kẻ địch có ý định này, như vậy thật đúng là ngu xuẩn.
Dương Tư khép thiệp mời lại, cười mỉa mai, nói: “Hồng Môn Yến thì sao chứ? Ta chẳng qua chỉ là một quân sư nho nhỏ, không thể nào thao túng thế cục trận chiến được.”
Nếu thật đúng là Hồng Môn Yến thì hẳn là nên nhắm vào chủ công mới phải. Đối phó với Dương Tư gã thì không khỏi có phần chuyện bé xé ra to mất rồi.
Tần Cung nghẹn lời, chần chờ một lúc rồi nói: “Bên phía chủ công…”
“Chủ công mắt sáng, tâm sáng, thủ đoạn tầm thường không có tác dụng với chủ công đâu. Ngược lại ta hơi hiếu kỳ, đám người bên Hứa Bùi kia đột nhiên bày trò để làm gì?” Dương Tư căn bản không lo lắng, gã theo Khương Bồng Cơ mấy năm, vẫn phải có một chút tin tưởng: “Ta muốn qua xem thử.”
Tần Cung nghe xong lời ấy bèn nuốt lời muốn khuyên nhủ về.
Nếu như quân sư đã nắm chắc, vậy hắn yên tâm.
Chỉ là…
“Trước khi đi, hay quân sư cứ qua nói với chủ công một câu? Nếu như chưa được sự cho phép, tự mình đi đến nơi hẹn, chỉ sợ bọn họ sẽ dùng chuyện này để đặt điều.”
Tần Cung còn rất trẻ, nhưng chủ cũ của hắn chính là Hứa Phỉ, hắn được mài giũa tới mức cẩn trọng, cảm giác còn cẩn thận hơn cả Dương Tư.
Dương Tư nghe xong, mím môi bật cười.
Dương Tư cuộn thiệp mời, gõ nhẹ lên bàn, phát ra những tiếng êm tai.
“Lời này của Tần Hiệu úy rất có lý…”
Dương Tư tự nhận mình là vô danh tiểu tốt, nhưng gã vẫn thu hút không ít cừu hận, nói không chừng có người muốn nhân cơ hội này tính kế gã.
Bữa Hồng Môn Yến này, Dương Tư vẫn dẫn thêm một số người đi cùng, tăng thêm can đảm, coi như có thêm chút tiền đặt cược cho cái mạng nhỏ.
Còn hai ngày nữa là đến ngày dự tiệc, Dương Tư nói chuyện này cho Khương Bồng Cơ, cô ném cho gã một ánh mắt khinh thường.
“Huynh không sợ bọn họ hạ độc chết huynh trong bữa tiệc à?”
Khương Bồng Cơ nhíu mày nhìn mưu sĩ nhà mình. Cô cảm thấy thế lực nhà mình có độc. Ngoại trừ mấy võ tướng thật thà, mấy văn thần cơ bản không có ai an phận. Phong Cẩn, Vệ Từ vẫn còn ổn, dù sao bọn họ xuất thân thế gia, tính cách ôn hòa, cẩn trọng. Mấy người như Phong Chân và Dương Tư thì lại khác.
Dương Tư nói: “Hai quân giao chiến, không chém sứ giả.”
Dương Tư không phải là chư hầu, gã chẳng qua chỉ là mưu sĩ dưới trướng chư hầu, không đáng để Hứa Bùi phá vỡ quy luật thép này.
Khương Bồng Cơ nói: “Nếu như huynh đã không sợ chết, vì sao còn đến trước mặt ta xin người?”
Dương Tư lưu manh nói: “Chẳng phải là vì muốn đề phòng ngộ nhỡ sao?”
Với một kẻ như Hàn Úc, nếu như bữa Hồng Môn Yến này do Hàn Úc bày ra, Dương Tư cảm thấy cái mạng nhỏ của mình có chút nguy hiểm.
Nhìn dáng vẻ nóng lòng muốn thử của Dương Tư, Khương Bồng Cơ không kiên trì nữa.
“Được rồi, ta sẽ cử mấy người đi theo huynh.”
Không chỉ riêng Khương Bồng Cơ cảm thấy Dương Tư nóng lòng tìm đường chết, ngay cả đám khán giả cá muối cắn hạt dưa hóng chuyện cũng nhìn ra rồi.
[Dương Tĩnh Dung Sành Ăn]: Mỗi ngày đều thăm dò ở biên giới tìm đường chết.
[Chủ Công Khương Bồng Cơ]: Còn tìm đường chết, đánh gãy chân.
Các khán giả còn post ảnh động là một con hạc trắng bị gãy chân, đang chống gậy trong vòng tròn, trên vòng tròn đó viết “tìm đường chết”, trên đầu con hạc trắng viết ”Dương Tư”. Khương Bồng Cơ nhìn thấy con hạc trắng kia lần lượt đưa từng chân ra, lần lượt bị ván giặt quần áo đánh gãy chân thì thầm nhịn cười.
Đám cá muối trong kênh livestream cũng có nhiều tài lắm.
Chờ đến khi Dương Tư nhìn thấy hộ vệ là ai, nhất thời bị dọa cho giật mình, dây thần kinh căng như dây đàn.
“Làm sao chủ công lại để cho Khương Hiệu úy đến?”
Khương Lộng Cầm cụp mắt xuống: “Chủ công bảo mạt tướng đi theo quân sư học tập thêm kiến thức, nhân tiện làm hộ vệ bảo đảm an toàn cho quân sư.”
Dương Tư: “…”
Chỉ là Hồng Môn Yến thôi mà, có thể học hỏi được gì chứ?
“Mạt tướng là nữ. Người bình thường nhìn thấy phái nữ, lòng cảnh giác sẽ thấp hơn, thuận tiện làm việc.”
Khương Lộng Cầm không mặc áo giáp, ít khi thấy cô thay một bộ quần áo nữ mộc mạc, giả làm thị nữ theo bên người Dương Tư.
Ngũ quan của cô không quá xuất sắc, bởi vì thường xuyên làm mặt lạnh, gương mặt của cô trông vô cùng lạnh lùng và nghiêm nghị, không dịu dàng như những cô gái bình thường khác.
Cho dù mặc đồ nữ, cô vẫn khiến cho người ta có ảo giác bất kỳ lúc nào, bất cứ nơi đâu cô cũng có thể vác đại đao lên chém.
Quả đúng là nửa đồ đệ do chủ công dạy dỗ…
“Rất hiển nhiên, lời này của Khương Hiệu úy không bao gồm cô và chủ công.”
Dương Tư âm thầm chuyển ánh nhìn đi, sợ nhìn lâu sẽ cay mắt.
Đối với những người phụ nữ khác mà nói, dung mạo rất quan trọng.
Nếu như dung mạo bình thường, ném vào trong biển người liền không thể tìm thấy.
Người trước mắt này lại khác, khí thế của cô giống như đèn pha, sáng đến mức khiến người ta lóa mắt.
Khương Lộng Cầm nhíu mày, sửa lại lời Dương Tư: “Phải là chủ công và ta.”
Dù là người thông minh như Dương Tư cũng bị Khương Lộng Cầm làm cho ngẩn ra.
“Đúng là cô và chủ công mà…”
Khương Lộng Cầm lạnh lùng hỏi lại: “Mạt tướng sao có thể đứng trước chủ công? Như thế là đại bất kính!”
Dương Tư: “…”
Thật đúng là hết thuốc chữa!!!
Bởi vì chiến trường ở gần đó, phần lớn dân chúng Lung Thủy gần như đã bỏ trốn, chỉ còn lại người già yếu và tàn tật.
Dân cư thưa thớt, đường phố vắng lặng.
Duy chỉ có một phủ đệ nào đó trong tòa thành vô cùng náo nhiệt, đèn đuốc sáng trưng. Đi vào trong đó, gần như không còn cảm nhận được khói lửa chiến tranh.
Dương Tư đến dự tiệc đúng giờ. Đối phương coi Dương Tư là khách quý, chuẩn bị rượu và thức ăn ngon, trong bữa tiệc còn có mỹ nhân múa trợ hứng.
Tiệc rượu linh đình, cười nói vui vẻ.
Quần áo vũ cơ rất mỏng, có thể nhìn xuyên thấu. Trên tóc mai có cài ngọc trai làm đồ trang sức, rung rung theo điệu múa, phát ra những tiếng leng keng giòn vang.
Hai chân trắng nõn, thon dài, dưới ánh đèn màu cam, làn da của vũ cơ lại càng khiến cho người ta cảm thấy trong suốt.
Lúc mới đầu, thần kinh của Dương Tư còn căng thẳng, theo yến hội khai tiệc, Dương Tư thoải mái hơn, khóe môi cong lên, trong đáy mắt lộ ra lạnh lẽo.
“Dương tiên sinh có vừa mắt không?”
Điệu múa kết thúc, người đàn ông trung niên ngồi ở vị trí đầu hỏi thăm Dương Tư.
Dương Tư nói: “Điệu múa rất đẹp, người cũng đẹp.”
Người đàn ông trung niên cười to, chỉ vào người vũ cơ đứng đầu qua pha trà rót rượu cho Dương Tư.
Dương Tư hỏi: “Người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, Triệu tướng quân thịnh tình khoản đãi, luôn có lý do nào đó?”
Người đàn ông trung niên họ Triệu, tên Thiệu, vốn là danh sĩ của Đông
Môn Chương Châu.
Hiện tại đến dưới trướng Hứa Bùi để tìm kiếm sự che chở, hắn ta vẫn là một tướng quân không cao không thấp.
Nghe danh thì êm tai nhưng trên thực tế lại không có binh quyền, có phần giống như thu nuôi.
Triệu Thiệu nói: “Nào có lý do gì chứ? Chẳng qua là được nghe qua sự tích về tiên sinh, âm thầm ngưỡng mộ, cho nên ta muốn gặp mặt một lần mà thôi.”
Sắc mặt Dương Tư không thay đổi, trong lòng trầm xuống.
Dương Tư không phải đứa trẻ ba tuổi, sao có thể tin vào lý do thoái thác này của Triệu Thiệu được?
Người như Triệu Thiệu, tên có chút lạ lẫm, nhưng nói đến hắn ta, không ai dám khinh thường.
Năm đó, Dương Kiển làm chư hầu của Cần Vương Đông Khánh, đi đến Hoàng Thủy để kết minh.
Lúc đó, biểu hiện ưu tú của ông khiến cho Xương Thọ Vương nếm không ít đau khổ, trở thành một chú ngựa ô.
Sau khi kết minh, danh tiếng của Dương Kiển vang xa, đạt được không ít ích lợi từ việc liên minh.
Dương Kiển vốn dĩ định liên hợp với thế gia quận Đông Môn, chống lại Ngụy Đế Xương Thọ Vương, không ngờ tâm tư Triệu Thiệu âm độc, ra tay trước một bước, độc hại Dương Kiển. Ân oán của Dương Kiển và Triệu Thiệu là từ hơn hai mươi năm trước, chẳng qua chỉ là một chuyện nhỏ.
Triệu Thiệu có một người anh, bởi vì ỷ vào thế lực của Triệu Thiệu đi ức hiếp đồng hương, cuối cùng bị Dương Kiển trẻ tuổi nóng tính chém chết.
Hai người bọn họ vì thế mà kết thù.
Người anh kia, nói trắng ra chỉ là con trai của vú nuôi, là nô bộc bắn đại bác cũng không tới mà thôi.
Nô bộc này còn ỷ thế chủ nhà, đi khắp nơi làm mưa làm gió, phá hoại danh dự chủ nhà, căn bản đáng chết!
Chỉ vì ân oán này, Triệu Thiệu mang thù hơn hai mươi năm, sau đó bí quá hóa liều, đầu độc chết Dương Kiển, khiến cho Dương Kiển bị rượu độc tra tấn suốt một đêm rồi thống khổ mà chết đi, có thể thấy được lòng dạ người này âm hiểm như thế nào.
Sau này, con trai của Dương Kiển là Dương Đào quật khởi, Triệu Thiệu sợ chết liền theo Ngụy Đế chạy trốn tới Nam Thịnh.
Dưới kế hoạch của mưu sĩ Nhan Lâm, Dương Đào phát triển mục tiêu hướng đến địa bàn Nam Thịnh.
Bất đắc dĩ, Triệu Thiệu chỉ đành gói ghém quần áo, thành thật trốn về.
Đúng lúc này, Hứa Bùi nhân cơ hội nuốt nửa Chương Châu.
Triệu Thiệu mượn thân phận thế gia, đầu quân cho Hứa Bùi, lăn lộn được đến chức tướng quân.
Giờ gã này nói ngưỡng mộ Dương Tư, cho nên bày tiệc khoản đãi, lời này nói cho heo nghe, heo còn không tin.
Dương Tư cẩn thận ứng đối, Triệu Thiệu tiếp tục gọi ca cơ, vũ cơ ra trợ hứng. Trong bữa tiệc còn có danh sĩ của thế gia khác đến, bầu không khí vô cùng náo nhiệt.
Lần lượt từng người đến mời rượu, Dương Tư không từ chối được, chỉ có thể uống.
Tửu lượng của Dương Tư khá tốt. Thời đại này, kỹ thuật cất rượu không tốt, rượu không có nồng độ cao, cho nên Dương Tư không uống say.
Chờ tiệc rượu kết thúc, đêm đã đen như mực, Khương Lộng Cầm giả mạo hầu gái, đỡ Dương Tư về phòng ngủ mà Triệu Thiệu đã chuẩn bị.
“Triệu Thiệu này… Không biết trong hồ lô của hắn ta bán thuốc gì…”
Khương Lộng Cầm nhíu mày, từ sau khi tiệc rượu bắt đầu, cô vẫn luôn chờ ở bên ngoài.
Dù không tận mắt nhìn thấy cảnh tượng bên trong, nhưng dựa vào thính lực và thị lực của mình, trong đầu cô có thể tưởng tượng ra bảy tám phần.
Dương Tư nhỏ giọng nói: “Đợi một chút là biết.”
Trong bữa tiệc không nói, sau tiệc nhất định sẽ lộ ra.
Chẳng qua…
Dương Tư ngàn vạn lần không nghĩ đến, Triệu Thiệu lại chuẩn bị cho mình một phần “lễ lớn” đến như thế!
“Trong phòng có người…”
Còn chưa tới gần, Khương Lộng Cầm đã phát hiện ra trong phòng có hơi thở của người sống.
Dương Tư bĩu môi: “Chẳng lẽ là mỹ nhân kế?”
Khương Lộng Cầm buông tầm mắt xuống, lạnh lùng nói: “Đúng là bánh bao thịt đánh chó, có đi không có về, mỹ nhân kế là kế sách ngu xuẩn nhất.”
Dương Tư: “…”
Khương Hiệu úy, cô vơ đũa cả nắm rồi!
Vì cứu vãn mặt mũi của mình, Dương Tư nói: “Có lẽ là ám sát chăng?”
Khương Lộng Cầm ngạc nhiên: “Nếu như muốn ám sát, không phải đầu độc trên tiệc còn nhanh hơn à?”
Nhìn Dương Tư ăn uống vui vẻ như thế, rượu ngon, món ngon, ai đến cũng không từ chối, còn có mỹ nhân hầu hạ, thành quỷ cũng là quỷ phong lưu.
Dương Tư: “…”
Vì không muốn nói đến chuyện lúng túng này, Dương Tư mở cửa phòng ngủ ra, trong phòng có thắp rất nhiều nến, một người đàn bà có dáng người yểu điệu đang ngồi trên ghế.
Mỹ nhân kế!
Khương Lộng Cầm ném cho Dương Tư một ánh mắt “huynh kiềm chế một chút”, ánh mắt cười như không cười: “Gặp nguy hiểm nhớ kêu lên, mạt tướng ở ngay bên ngoài, một bước cũng không rời. Nếu như không có nguy hiểm gì, lúc Dương quân sư hưởng thụ mỹ nhân, cũng nên cố kỵ một chút, đừng làm ra động tĩnh quá lớn, tránh quấy rầy giấc ngủ của người khác. Tuy rằng bánh bao thịt đưa tới cửa còn miễn phí, không ăn cũng uổng…”
Dương Tư nhíu mày.
Bóng lưng của người đàn bà này… hơi quen… Hình như đã gặp ở đâu đó rồi.
Không để ý Khương Lộng Cầm nói gì, Dương Tư đi vào, người đàn bà nghe được động tĩnh bèn quay sang.
Dương Tư đứng lại nhìn, bỗng nhiên giận tái mặt, nhanh chóng đi đến.
“Sao lại là ngươi?”
Dương Tư mơ hồ nhận ra, cái bẫy lần này là bẫy gì.