“Chuyến đi Nam Thịnh này, xin Tử Hiếu hãy cẩn trọng.”
Mọi người tản đi, 3Kỳ Quan Nhượng dặn dò Vệ Từ.
Vệ Từ nghe thấy vậy liền quay đầu lại, đáy2 mắt lộ ra một tia kinh ngạc. Anh vốn rất nhạy cảm, Kỳ Quan Nhượng luôn đề phòn0g và nghi ngờ anh, không phải anh không biết.
Ngày thường, ngoài việc c0ông ra, bọn họ hầu như chẳng bao giờ xuất hiện cùng nhau, chứ đừng nói đến mấy 3lời quan tâm dặn dò bạn bè kiểu này.
Kỳ Quan Nhượng nhướn mắt lên, lãnh đạm nói: “Chủ công quyết định liên minh với Dương Đào, chỉ là để giảm nhẹ áp lực trên chiến tuyến, chứ không phải là e sợ hai nhà Hoàng - Hứa liên minh với nhau. Dù gì đều phải đánh, sớm hay muộn cũng thế. Lần này huynh đi Nam Thịnh, có thể thuyết phục được Dương Đào là tốt nhất, nếu không thì cũng không sao. Nói cho cùng thì lúc nào đánh nhau cũng được, khác biệt chỉ nằm ở thời gian dài hay ngắn, mức độ khó hay dễ. Nhưng mà trên đời này chỉ có duy nhất một Vệ Từ thôi…”
Bề ngoài thì Vệ Từ chẳng có phản ứng quá khích gì, nhưng trong lòng thì lại hết sức lo sợ.
Từ lúc xác nhận “thiên thạch từ trên trời rơi xuống” kiếp trước là do ai bày ra, Vệ Từ cũng chẳng mong có thể nhận được sự công nhận và tín nhiệm của Kỳ Quan Nhượng.
Vì thuyết “sống lại” quá hoang đường, ngoài chủ công ra, sẽ chẳng có ai tin cả.
Vệ Từ không thể nào nói thẳng ra được, nên tất nhiên cũng không thể xoá bỏ triệt để sự nghi ngờ của Kỳ Quan Nhượng.
“Văn Chứng cảm thấy chuyến đi Nam Thịnh sẽ phát sinh biến cố khác?” Vệ Từ giả bộ không hiểu.
“Không phải.” Kỳ Quan Nhượng lắc đầu: “Chỉ là dặn dò huynh cẩn thận một chút, bảo toàn cho mình, đừng cậy mạnh thôi.”
Nếu Vệ Từ chỉ là mưu sĩ bình thường thì cũng mặc kệ. Nhưng anh lại là “thịt mỡ” mà chủ công nhà mình nhắm trúng, nên không thể để người ngoài tha đi được.
Đương nhiên, anh ta quan tâm không có nghĩa là không nghi ngờ Vệ Từ.
Vệ Từ tiếp nhận ý tốt của đối phương.
Chỉ có điều...
“Hầy... E là chủ công giận rồi...”
Từ khi anh chủ động xin đi đến lúc dẫn người xuất phát đi Nam Thịnh, Vệ Từ vẫn chưa tìm được cơ hội nói thêm đôi lời với Khương Bồng Cơ.
Hai người gặp mặt cũng đều là trong các việc chung, chẳng có cơ hội nói chuyện riêng.
Theo hiểu biết của Vệ Từ về Khương Bồng Cơ, phải đến bảy tám phần mười là tức giận rồi.
Thế nhưng, nếu thời gian có quay trở lại, cho anh lựa chọn một lần nữa, Vệ Từ vẫn sẽ đứng ra.
Lần này anh sống lại chẳng phải là hy vọng có thể dốc toàn lực phò tá cô lên ngôi vị hoàng đế một lần nữa, tạo nên một cục diện tốt đẹp hơn, huy hoàng hơn ở kiếp trước sao?
Nếu như không thể bù đắp cho sự thiếu sót ở kiếp trước thì anh sống lại ở kiếp này còn có ý nghĩa gì?
Vệ Từ cưỡi trên lưng ngựa, anh quay đầu lại nhìn doanh trại đang dần dần khuất ở phía sau, mãi cho đến khi doanh trại liên miên như núi hoàn toàn biến mất phía chân trời.
Để đảm bảo an toàn cho Vệ Từ, Khương Bồng Cơ phái không ít hộ vệ đi theo anh.
Một nhóm đóng giả làm gia đinh, bảo vệ lang quân thân hào nông thôn đang đi chạy nạn do Vệ Từ cải trang, nhóm khác thì giả thành lưu dân, âm thầm nấp đi.
Đi đường bộ trước, sau đó chuyển sang đường thuỷ rồi lại đổi về đường bộ, vượt qua biên giới giữa Chương Châu và Nam Thịnh, tiến vào địa phận Nam Thịnh.
Vệ Từ cho rằng Khương Bồng Cơ nổi giận, nên giận dỗi không thèm để ý đến anh, thậm chí là đơn phương chiến tranh lạnh với anh.
Nào ngờ, tình hình của anh hoàn toàn nằm trong sự kiểm soát của cô.
Ngọc bội âm dương là quà mà Khương Bồng Cơ tặng anh, Vệ Từ trước giờ vẫn luôn đeo bên người, thậm chí lúc đi tắm cũng chẳng tháo ra.
Trong mắt anh, ngọc bội âm dương chỉ là “ngọc bội mà chủ công tặng”, nhưng với Khương Bồng Cơ, đó lại là thần khí hẹn hò vô cùng tốt.
Vệ Từ đi xa cũng không sao, khi nào nhớ cô đều có thể nhìn thấy anh.
Sở dĩ cô không nói chuyện riêng với Vệ Từ lúc chia xa chẳng qua là không muốn tạo thêm áp lực cho anh.
“Lang quân... Chúng ta đã đến đất Nam Thịnh rồi.”
Vệ Từ nghe thấy tiếng nói liền đi từ khoang thuyền ra, cảnh sắc non nước trước mắt hấp dẫn đến say đắm lòng người, cả một vùng xanh biếc bao la, non xanh đổ ngược về sau.
Nam Thịnh ấm áp hơn Đông Khánh rất nhiều. Mỗi khi hè tới, ánh nắng chói chang bỏng rát chiếu rọi khắp nơi, thi thoảng mới có mưa dầm.
Nửa tháng trước, anh còn đang mặc quần áo mùa xuân, sau khi đến Nam Thịnh, đã đổi hẳn sang áo hè mỏng.
“Đây là sông Tầm...”
Vệ Từ ngắm nhìn cảnh sắc quen thuộc, bỗng dưng anh có cảm giác như mình đã xuyên qua không gian thời gian, trở về với khung cảnh cùng An Thôi vào Nam Thịnh năm ấy. Đang mùa nước sông chảy mạnh, thuyền bè về Nam gần như chẳng cần chèo cũng có thể trôi cả ngàn dặm mỗi ngày, gió thuyền phả
vào mặt.
“Không ngờ, đời này vẫn còn có cơ hội quay lại nơi đây...”
Bốn bề vắng lặng, Vệ Từ khẽ thì thầm, đứng lặng trước đầu thuyền, trông về phía xa.
Cơn gió vượt núi vượt sông, ào ào thổi tới làm tung bay tay áo anh, khăn trên đầu cũng bay bay trong gió.
Vệ Từ chủ động xin tới Nam Thịnh, tất nhiên không chỉ là để thuyết phục Dương Đào liên minh, mà anh còn có tính toán khác.
Thật ra, thuyết phục Dương Đào liên minh không hề khó, bất kỳ mưu sĩ nào dưới trướng chủ công đều có thể làm được.
Bởi vì Dương Đào là một người con có hiếu, thù hận của anh ta với Triệu Thiệu cũng giống như An Thôi hận bốn bộ tộc Nam Man vậy, lên trời xuống đất cũng phải chém kẻ thù thành trăm mảnh. Trọng tình trọng nghĩa là ưu điểm của anh ta, đồng thời cũng là khuyết điểm trí mạng của anh ta.
Chư hầu như vậy, nếu không phải Nhan Lâm thường xuyên lải nhải nhắc nhở, Dương Đào đã tự chui đầu vào chỗ chết từ lâu rồi.
Kinh nghiệm ở đời này và kiếp trước khiến Vệ Từ biết rằng, Dương Đào thật sự không phải kiểu người phù hợp với việc tranh bá thiên hạ.
Suy nghĩ về chuyện kiếp trước, sắc mặc Vệ Từ có hơi phức tạp.
Nghĩ lại kiếp trước, chư hầu tranh đoạt thiên hạ với bệ hạ không phải tự sát do không chịu nổi thất bại thì cũng bị chém đầu dưới lưỡi đao của bệ hạ, đa số chẳng có kết cục tốt đẹp gì. Cũng chẳng phải bệ hạ không tha cho bọn họ, mà ngược lại đám chư hầu đó bị loạn thế khiến cho dã tâm quá lớn.
Nếu thiên hạ thái bình, bọn họ sao lại cam tâm chịu ở dưới kẻ khác?
Bọn họ luôn luôn lo lắng về chuyện này chuyện kia, lo lắng bệ hạ sẽ đề phòng bọn họ, ám hại họ.
So với việc thoi thóp dưới tay đối thủ cũ, chi bằng quyết xong mọi chuyện, chết trước khi loạn thế kết thúc cũng coi là kiêu hùng một thời rồi.
Dương Đào là người khác biệt trong số họ.
Bệ hạ dùng binh cường để chèn ép, Dương Đào liên tục thất bại phải thoái lui, Nhan Lâm không địch nổi, trúng kế rồi bị bắt.
Đoán xem ông gấu con Dương Đào này đã làm gì?
Chấp nhận dốc tất cả để đổi lấy tính mạng Nhan Lâm.
Lúc đó, Dương Đào còn có một lãnh địa cực kỳ giàu có và đông đúc, nếu tập hợp binh lực thì còn có thể chống đỡ trong vài tháng.
Người ta chẳng thèm nói gì đã hàng rồi.
Tức đến mức mà Nhan Lâm nổi cáu đập cho Dương Đào một trận.
Vệ Từ thật sự muốn kêu oan thay cho chủ công nhà mình, bệ hạ nhà anh không phải loại người nhỏ nhen đâu nhé.
Kiếp trước Dương Đào đầu hàng, bệ hạ cũng chẳng gây khó dễ với người nhà anh ta, thậm chí ủy thác trách nhiệm nặng nề, để anh ta dẫn binh đi chinh phục bốn phương.
Sau khi triều Khương khai quốc, Dương Đào được phong tước siêu nhất phẩm, tuy không phải cha truyền con nối nhưng chỉ cần người thế hệ sau có triển vọng, có bản lĩnh thì ít nhất dòng dõi chắc chắn có thể đứng vững trên triều. Như vậy vẫn chưa hết, anh ta còn là một trong mười tướng của Kim Lân Các.
Nếu nói tước siêu nhất phẩm hơi hữu danh vô thực, ít nhiều có vẻ đang trấn an, vậy thì vào Kim Lân Các là công trạng thực sự rồi.
Kim Lân Các của kiếp trước tất nhiên không phải Kim Lân Các ở kiếp này.
Kim Lân Các ngày nay là thư viện hội tụ vô vàn đầu sách, nhưng kiếp trước Kim Lân Các có tên khác là “Con đường lên trời”, ngụ ý một bước lên trời.
Chỉ văn võ thần tử có cống hiến to lớn cho dân chúng, triều đình và cho quân vương mới có tư cách đưa chân dung của mình vào Kim Lân Các, cùng chia sẻ hương hoả của dân chúng với hoàng gia. Kể cả là hoàng đế đến Kim Lân Các thì cũng phải xuống ngựa xuống kiệu xuống liễn, đi bộ lên thắp hương.
Dương Đào xếp hạng top 5, tiểu đồng bọn kiêm bà má già Nhan Lâm của anh ta được xếp vào top 3 trong số văn thần.
Vệ Từ?
Không có xếp hạng.
Đẳng cấp thấp.
Đúng là đắng lòng.
Kiếp này dù thế nào cũng phải vào được Kim Lân Các, kiếm một vị trí.