Không biết có phải là ảo giác của bản thân hay không, nh3ưng Trình Viễn cảm thấy chủ công nhà mình hai ngày nay 2không có tinh thần.
Không chỉ mình cậu cảm nhận0 được mà khán giả xem livestream cũng nhận ra Streamer 0luôn tràn đầy sức sống, giết trời giết đất đang bước và3o “thời kỳ uể oải” một cách kỳ lạ. Ban đầu bọn họ còn có thể hi hi ha ha trêu chọc Khương Bồng Cơ, nhưng cô lại hoàn toàn không trả lời, lúc này mới cảm thấy không ổn.
[Nga Yêu Sách]: Ồ... Streamer gần đây gặp chuyện gì không vui hay phải không? Hay là bị người khác bắt nạt?
[Quân Phách]: Xì, Streamer nhà chúng ta luôn là người bắt nạt kẻ khác chứ? Hay là vì lý do sức khỏe?
[Trần Gian Như Khói]: Chẳng lẽ là bà dì đến thăm? Uống nhiều nước ấm hoặc là nước đường đỏ, đừng để bị nhiễm lạnh.
Đám khán giả bối rối lo lắng, cách quan tâm người khác hơi vụng về nhưng ai sáng suốt đều nhìn ra bọn họ vô cùng thật lòng.
So với những khán giả chỉ có thể lo lắng suông trước màn hình thì Trình Viễn thân là văn thư của cô lại tương đối thuận tiện.
Trình Viễn hỏi: “Mấy ngày gần đây, chủ công gặp phải chuyện gì phiền lòng sao?”
Khương Bồng Cơ quay đầu nhìn về phía cậu, hai môi mím lại không nói một câu, chỉ dùng ánh mắt im lặng hỏi dò.
Trình Viễn tỏ ra hơi ngượng nghịu: “Hai ngày nay nhìn chủ công không có tinh thần, luôn uể oải...”
Khương Bồng Cơ lười biếng nhìn về phía sau, lạnh nhạt nói: “Chẳng có gì, chỉ là cảm thấy nhạt nhẽo, lười không muốn động đậy mà thôi.”
Trình Viễn thấy thời tiết bên ngoài nóng bức, tự cho rằng tìm được lý do rồi.
“Hóa ra là chứng mệt mỏi mùa hè.”
Khương Bồng Cơ trừng mắt nhìn, cố ý lặp lại một câu: “Không phải, ta chỉ là cảm thấy buồn chán mà thôi.”
Trình Viễn không giải thích được.
Cái gì buồn chán chứ?
Trong lòng Khương Bồng Cơ thầm than, cuối cùng cũng không thể kể chuyện trong lòng ra được.
Cô muốn nói…
Giành giật thiên hạ thực buồn chán, không muốn chơi nữa.
Nếu để đám mưu thần dưới trướng biết được suy nghĩ này của cô, chắc bọn họ sẽ tức giận tới mức nổ tung tại chỗ luôn mất.
Trước thời khắc này, cô chưa từng có cảm giác lười nhác như vậy, giờ đây lại như núi lửa đã kìm chế rất lâu, bỗng nhiên bùng phát.
Cô hỏi Trình Viễn: “Nếu như trên thế gian này có người giống hệt ta, Công Liêu có nhận sai chủ công hay không?”
Trình Viễn càng mơ hồ, hoàn toàn không nắm được hàm ý sâu xa sau câu hỏi của Khương Bồng Cơ, chỉ có thể trả lời một cách cẩn thận dè dặt.
“Người thường há có thể bắt chước được chủ công! Ngay cả khi bề ngoài giống y như đúc thì cũng không thể bắt chước tính cách và hành động được. Viễn nguyện trung thành với chủ công, nếu như ngay cả chủ công nhà mình còn không nhận ra thì không còn mặt mũi nào sống trên đời nữa.” Trình Viễn nói ra lời cuối cùng hết sức thản nhiên.
Khương Bồng Cơ cười khẽ, đây là nụ cười hiếm có trong hai ngày qua của cô.
“Câu này của huynh rất đúng. Ta là người độc nhất vô nhị trên thế giới này, không phải người nào muốn cũng có thể thay thế được.”
Trình Viễn không nhịn được mà suy đoán trong đầu. Tính cách chủ công nhà mình không phải kiểu thương xuân tiếc thu kia. Đột nhiên tâm tình trở nên chán nản chắc chắn phải có lý do gì đó.
Sắc mặt cậu bỗng nhiên ngưng trọng, đứng bật dậy: “Chẳng lẽ có kẻ có suy nghĩ ác ý, định dùng thuật thay mận đổi đào, thay thế chủ công hay sao?”
Vừa thốt ra lời này, chính bản thân Trình Viễn cũng bị suy nghĩ trong đầu mình hù dọa.
“Mặc dù không chính xác, nhưng cũng không khác biệt lắm.”
Đáp án của Khương Bồng Cơ khiến Trình Viễn vô cùng kinh ngạc.
Chờ chút....
“Điều này... Điều này sao có thể? Kẻ nào lại có dã tâm như vậy?” Trong ánh mắt Trình Viễn lộ ra sát ý, cậu đã nổi sát ý với một mục tiêu không rõ, chỉ cần Khương Bồng Cơ nói người đó là ai thì cho dù phải đào ba thước đất, cậu cũng sẽ đào hắn lên làm thịt. “Chủ công, việc này liên quan đến an nguy của chủ công. Nếu như người biết được chuyện gì thì chớ giấu trong lòng, tránh để bọn tiểu nhân thừa cơ....”
Bình tĩnh mà nói, Trình Viễn không quá tin chuyện này sẽ xảy ra.
Vẻ ngoài thì còn có thể làm giả, nhưng tính cách, thói quen và ký ức của mỗi người làm sao làm giả được?
Khương Bồng Cơ và chúng thần tử dưới trướng đã sống chung nhiều năm. Bọn họ không dám nói là hoàn toàn hiểu rõ vị chủ công này, nhưng không đến mức không hiểu gì cả.
Hàng giả muốn thay thế hàng thật. Không cần gì nhiều, chỉ cần gặp mặt thì sẽ lộ tẩy thôi!
Vậy thì chuyện thay mận đổi đào còn có giá trị gì nữa?
Trình Viễn vừa nghi ngờ vừa lo lắng, mà chủ công nhà cậu thì vẫn cứ cười thoải mái nên cậu không biết nên làm như thế nào cho phải.
“Ha ha ha.... Đùa huynh thôi. Chỉ là mấy ngày trước mơ thấy một giấc mơ vô cùng chân thực. Phát hiện có một con yêu quái sao
chép trí nhớ của ta, chiếm lấy thân thể của ta, mượn cơ hội lẩn trốn vào giữa các huynh... Nhất thời không phân biệt được mơ và thực. Hai ngày nay cứ luôn nghi thần nghi quỷ, quả thực hù dọa huynh rồi, là ta không đúng.” Khương Bồng Cơ cười khẽ, chỉ đành ứng phó với Trình Viễn như vậy.
Nhưng đây không phải trò đùa, trong lòng cô hiểu rất rõ.
Liễu Chiêu ám chỉ “Liễu Hi” thật sự vẫn còn sống thì cô đã biết chuyện này sẽ không đơn giản như vậy.
Dưới sự giúp đỡ của hệ thống cô đã có được ký ức của nguyên chủ “Liễu Hi”, nhưng cô đâu thể biết được nguyên chủ có thể có được ký ức của cô từ hệ thống hay không?
Bởi vì Khương Bồng Cơ đề phòng hệ thống nên bảo vệ trí nhớ trong não vực vô cùng tốt, vì vậy hệ thống không thể xâm nhập và sao chép trí nhớ trước khi xuyên không của cô được.
Nhưng trí nhớ sau khi xuyên không thì cô không dám chắc.
Chỉ cần copy trí nhớ, đến khi cô thống nhất thiên hạ thì hệ thống sẽ chuyển những ký ức đã được ghi chép cho nguyên chủ “Liễu Hi”, vậy thì...
Nếu “Liễu Hi” không thể thay thế cô một cách hoàn hảo thì sao?
Mục đích của hệ thống từ đầu đến cuối vô cùng rõ ràng. Nó muốn có được một nguồn năng lượng quan trọng nào đó, không chỉ là sự nổi tiếng của kênh livestream còn có số mệnh sờ không được nhìn không thấy. Như cách nói của người cổ đại thì người có vận khí tăng cao đều là người có số mệnh lớn, ví dụ như hoàng đế hoặc những thành viên trong hoàng thất khác.
Đó là lý do tại sao ngay từ đầu hệ thống đã hướng Khương Bồng Cơ phấn đấu theo con đường cung đấu làm hoàng hậu.
Hoàng hậu hoặc phi tần là sự tồn tại gần gũi hoàng đế nhất. Hệ thống muốn giành lấy số mệnh cũng thuận tiện hơn.
Nhưng Khương Bồng Cơ vẫn cố tình không ra bài theo lẽ thường. Cô muốn chính mình làm hoàng đế, nhân tiện “diss” hai hệ thống luôn.
Hệ thống chỉ có thể lách đường đi lối khác thôi.
Không phải cô muốn làm hoàng đế sao?
Vậy thì hệ thống liền đào tạo ra một con bù nhìn hoàn hảo có thể thay thế cô, giúp cô làm hoàng đế hút lấy vận khí cũng thuận tiện hơn, càng không cần kiêng nể gì.
Cô cho rằng tinh thần của nguyên chủ “Liễu Hi” đã hoàn toàn biến mất, hệ thống cũng nói dối cô như vậy.
Nhưng cô chưa nghĩ tới một khả năng khác, chính là nguyên chủ “Liễu Hi” có thể còn chưa biến mất, chỉ là bị hệ thống giam cầm ở một nơi nào đó mà thôi?
Nếu lấy nguyên chủ “Liễu Hi” làm con át chủ bài để đối phó cô, quả thực sẽ là một lá bài vô cùng tốt, hoàn toàn có thể khiến cô trở tay không kịp.
Phân tích từ mọi phương diện thì thay mận đổi đào là biện pháp đỡ tốn sức nhất.
Nếu như không phải Liễu Chiêu bí mật báo tin. Khương Bồng Cơ phải rất lâu mới phát hiện ra điều ấy.
Từ điểm này, cô không nhịn được nhíu mày.
Cô cảm thấy tranh giành thiên hạ thật buồn chán, tâm tình uể oải. Không phải cô sợ người đứng sau màn, chỉ là không thích có người ngấp nghé thành quả của cô.
Hố là do cô đào, mầm cây là do cô trồng, bón phân bắt sâu thụ phấn cũng là do đích thân cô làm!
Sau một hồi lao động, trái đã chín vàng lại bị kẻ khác hái đi mất!
Người ta đã tới tận cửa bắt nạt rồi, còn không cho cô nổ mìn sao?
Nếu có thể, cô thật sự rất muốn đập nồi dìm thuyền, để người sau màn kia đích thân lăn ra đây mà tranh giành mảnh nông trường bằng hạt đậu này đi, cô không hầu nữa!
Những cảm xúc tiêu cực này không duy trì được bao lâu, rất nhanh đã bị một bức chiến báo kích phát.
“Tức tốc chuẩn bị binh mã!”
Đánh trận cũng không biết lựa ngày nữa.
Đã có người người tự đụng vào nòng súng tìm chết, vậy thì sau khi xuống điện Diêm La cũng chớ kêu oan.