Không biết có phải Dương Tư đang có ảo giác hay không, gã cảm thấy hai ngày nay chủ côn3g cứ là lạ, giống ngòi pháo chỉ cần chạm vào là sẽ nổ tung.
“Phụng Kính, hai n2gày nay cậu đi công thành với chủ công, cậu có cảm giác gì không?”
Dương Tư kh0ông dám hỏi thẳng Khương Bồng Cơ nên ngầm rào trước đón sau với Tần Cung.
Tần 0Cung im lặng một chút, chỉ cần nhớ đến hình ảnh chủ công nhà mình anh dũng chiến đấu l3à hắn nhịn không được run lẩy bẩy.
Một lúc lâu sau hắn mới ngập ngừng nói.
“Chủ công là một nam hảo hán.”
Dương Tư: “…”
Cái rắm ấy, chuyện này ai mà chẳng biết, ai hỏi cậu chuyện này đâu?
Dương Tư hỏi: “Cậu không cảm nhận được hai ngày nay chủ công rất dễ nóng giận cáu gắt à?”
Ngày thường không có biểu hiện gì, trông cực kỳ bình thường nhưng lúc đánh nhau thì lại vô cùng tàn nhẫn, thậm chí lúc đánh trận còn đánh như không muốn sống nữa, tuy rằng không đánh hạ được phòng tuyến của đại quân Hứa Bùi nhưng sau hai ngày công phá, hàng rào phòng ngự bên Hứa Bùi đã sắp không chịu nổi.
Tần Cung ngập ngừng hỏi lại: “Có à? Mạt tướng chỉ vừa đi theo chủ công một thời gian ngắn nên không thể hiểu như quân sư.”
Nói xong, tướng quân trẻ tuổi ngay thẳng lộ vẻ mặt xấu hổ, giống như đã phạm một sai lầm lớn.
Dương Tư nói: “Bình thường chủ công không như thế đâu. Ngài ấy biết chừng biết mực, có thể không bị thương thì sẽ không bị thương, không giống bây giờ.”
Tần Cung: “…”
Thì ra trong mắt Dương quân sư nhà mình, chủ công là một người vô tình bị mũi tên xẹt ngang rách da cũng tính là bị thương?
Thật sự chỉ là rách da thôi mà, hắn đã thấy rồi, vết thương dài cỡ ngón tay út nhưng rất nhạt, chỉ sượt qua da mà thôi.
Không phải Dương Tư lo lắng không có lý do, đúng là Khương Bồng Cơ đang dùng chuyện đánh giặc để phát tiết cảm xúc tiêu cực của mình.
Cô giết người một cách thoải mái, chỉ tội cho những oan hồn đã mất mạng dưới đao của cô, không ai được toàn thây cả.
Nguồn gốc của đao Trảm Thần rất siêu phàm, nó là vũ khí được sánh ngang hàng với bội đao của nguyên soái Liên Bang, cho dù là chiến giáp tinh tế cũng có thể chém đứt một cách dễ dàng, huống chi đây chỉ là thân máu xác thịt. Cô giết một trận, mãi đến khi cánh tay bị mũi tên làm cho bị thương, sự đau đớn trên cánh tay làm cô tỉnh táo lại. Không cần biết tình hình của nguyên chủ “Liễu Hi” thế nào, bây giờ chủ nhân của thân thể này là cô chứ không phải ai khác.
Nếu Liễu Hi muốn lấy lại thân thể này, Khương Bồng Cơ sẽ không mặt dày cố chiếm lấy.
Nhưng nếu cô ta muốn lấy hết những thành quả thắng lợi và cưỡng đoạt tất cả những thứ không thuộc về cô ta thì đừng trách Khương Bồng Cơ tàn nhẫn độc ác.
Thoát khỏi tâm trạng chán nản, Khương Bồng Cơ khôi phục lại trạng thái cũ.
Điều quan trọng bây giờ chính là đánh trận, nhanh chóng chiếm giữ toàn bộ nông trường, đến lúc đó thằng nhóc đang trốn trong bóng tối cũng phải bước ra ngoài.
Còn chuyện gì có thể đả kích người khác bằng việc sắp đạt đến đỉnh cao lại bỗng dưng bị đối phương đạp xuống chứ?
Trước giờ Khương Bồng Cơ không phải là một người lương thiện.
Nếu đã hại cô phải chết thì đừng trách sao cô lại nhẫn tâm trả thù!
Cô có thể kiềm chế dã tâm của mình, từ một chiến sĩ gen bình thường đến vị trí Quân đoàn trưởng lãnh đạo toàn quân đoàn, không có sự nhẫn nại thì làm sao làm được?
Những chuyện khác có thế nào cũng không quan trọng, chỉ cần người chiến thắng cuối cùng là cô là được.
Khương Bồng Cơ và Hứa Bùi cứng chọi cứng giết nhau ở tiền tuyến, một nhóm người lặng lẽ xuất phát từ quận Hà Gian đi lên phía Bắc, đến Sùng Châu.
Khi kế phu nhân Cổ Trăn xuất hiện trước mặt Điệp phu nhân, bà vô cùng ngạc nhiên.
“Tại sao không ‘dưỡng bệnh’ ở Hà Gian mà đến đây làm gì?”
Điệp phu nhân mặc bộ y phục trắng thuần, dù không son không phấn nhưng sự quyến rũ tự nhiên vẫn làm phái nữ khắp thiên hạ này phải ganh tị ghen ghét.
“Ông ấy giam lỏng bà?”
Kế phu nhân Cổ Trăn nhíu mày, nhìn căn phòng quạnh quẽ tiêu điều.
Điệp phu nhân nói: “Không phải đã thể hiện rõ rồi sao?”
“Tại sao ông ấy lại làm như vậy?” Kế phu nhân khó hiểu.
“Có lẽ do ta đã thả Chiêu Nhi. Ông ta bảo Chiêu Nhi cưới con gái một tên thợ săn, Chiêu Nhi không thích, ta cũng không thích.” Điệp phu nhân cười lạnh, đôi môi đỏ căng mọng lạnh lẽo: “Thế nên ông ta mới giam ta ở đây.”
Vẻ mặt Cổ Trăn nghiêm túc: “Tại sao lại như vậy?”
Điệp phu nhân nói: “Tại sao lại không chứ? Lan Đình vẫn chưa thống nhất được Đông Khánh mà, ông ta vẫn xem mình là thái thượng hoàng.”
Đối diện với sự trào phúng lạnh lùng quái dị của
Điệp phu nhân, kế phu nhân nói: “Bạch Điệp…”
Điệp phu nhân cắt ngang: “Hừ, bà đến đây để thuyết phục giúp ông ta à?”
Kế phu nhân trả lời: “Tất nhiên là không phải, ta nghĩ có lẽ bà đã hiểu lầm chuyện gì đó.”
“Câm miệng đi Cổ Trăn!” Điệp phu nhân tức giận đến mức đứng dậy trợn mắt nhìn kế phu nhân, hung hăng ngạo mạn: “Ta đã nói rồi, bà đừng giở trò trước mặt ta nữa. Cùng lắm là một đứa con thứ giành được địa vị của Cổ Mẫn thôi, không cần bà phải xen vào chuyện của ta!”
Mối quan hệ giữa hai người rất căng thẳng, trước mặt người ngoài thì làm trò duy trì những biểu hiện giả dối, một khi không có ai sẽ bắt đầu bộc lộ bản chất thật.
Cổ Trăn biến sắc, bà nói: “Thật sự ta không biết bà làm sao, tại sao mấy năm nay lại đối xử với Liễu Xa như vậy.”
Bà vẫn còn nhớ mối quan hệ giữa Bạch Điệp và Liễu Xa rất tốt, hai người là thanh mai trúc mã, cũng là biểu huynh muội.
Sau đó Liễu Xa thành thân với Cổ Mẫn, hai người ít liên lạc hơn.
Sau này Bạch Điệp thành thiếp của Liễu Xa, theo lý thuyết thì quan hệ của hai người phải gần gũi hơn nữa mới đúng, nhưng tại sao hôm nay lại xem nhau như kẻ thù.
Sự thay đổi lớn như vậy gần như không hề có khoảng đệm, giống như chỉ thay đổi trong một đêm.
“Bà không cần phải quan tâm đến chuyện này.”
Thái độ của Điệp phu nhân rất ngang ngược lạnh lùng, không thèm quan tâm đến người khác.
Cổ Trăn nói: “Nếu không phải vì mặt mũi của tỷ tỷ ta thì thật ra ta cũng không muốn quan tâm đến bà.”
Điệp phu nhân nói: “Đừng mượn chuyện khác để nói chuyện mình! Miệng thì nói lời hay ý đẹp nhưng cái nên tranh thì vẫn tranh, ngươi thấy đúng không?”
Cả đời này bà chỉ hận có một vài chuyện, trong đó có chuyện Cổ Trăn thay thế Cổ Mẫn làm chính thất của Liễu Xa.
Tuy rằng Liễu Xa không phải người tốt lành gì nhưng chỉ có Cổ Mẫn mới xứng đáng với vị trí chính thất này.
Cổ Trăn không muốn dông dài về đề tài này với Điệp phu nhân nữa, hai người đã cãi nhau hơn trăm lần về vấn đề này rồi.
Cổ Trăn nói: “Ta biết tính bà, chắc chắn phải có lý do gì đó nên thái độ của bà với Liễu Xa mới thay đổi nhiều như vậy. Trước kia, ta cũng đã từng hỏi bà nhưng bà vẫn không chịu nói. Bây giờ quan hệ giữa bà và Liễu Xa đã căng thẳng như vậy, bà còn định giấu ta sao? Chuyện này có liên quan đến tỷ tỷ của ta à?”
Điệp phu nhân đáp lời: “Nếu ta nói… Cổ Mẫn không phải chết vì bệnh mà bị Liễu Xa dùng lụa trắng siết cổ đến chết, bà có tin không?”
Trái bom bất thình lình này làm Cổ Trăn phải trợn mắt, đầu óc trống rỗng.
Bạch Điệp, Bạch Điệp nói gì cơ?
“Bà đang nói đùa gì thế? Sao tỷ phu lại dùng lụa trắng siết cổ tỷ tỷ…”
Đây là chuyện hài buồn cười nhất thiên hạ.
“Sao lại không thể chứ? Năm đó ta tận mắt nhìn thấy, tuy rằng không nhìn thấy người thật nhưng chỉ cần nhìn bóng người bên cửa sổ là biết đúng là Liễu Xa đã dùng lụa trắng siết cổ tỷ ấy đến chết.” Cuối cùng Bạch Điệp cũng tiết lộ bí mật động trời đã che giấu suốt mười mấy năm: “Hôm sau Liễu Xa lại vờ như không có việc gì. Ông ta còn giả vờ lộ ra những cảm xúc làm người ta ghê tởm, giống như tình nghĩa vợ chồng giữa ông ta và Cổ Mẫn rất sâu sắc vậy. Cái rắm ấy, là giả cả!”
Cổ Trăn đang định nói gì đó thì cửa chính lại được mở ra.
Hai người vừa nghe thấy tiếng động thì đều cùng quay đầu lại nhìn, chỉ thấy có một người đàn ông trung niên mặc áo choàng xám đứng trước cửa.
Liễu, Liễu Xa?