“Bắt đầu từ thời khắc tách ra, ta và ngươi đã là hai cá thể độc lập, ta sẽ kh3ông còn phụ thuộc vào ngươi nữa.”
Liễu Xa miễn cưỡng tìm lại lý trí,2 cũng bởi vì lý trí trở về nên ông càng phải khắc chế, tránh để mình và đối 0phương hoàn toàn trở mặt với nhau.
Có lẽ đối tượng báo thù của ông k0hông chỉ là những thứ trước kia mà còn thêm một kẻ nữa.
[Đây cũng ch3ỉ là ý của một mình ngươi mà thôi, thật là một ý nghĩ ngây thơ và ngu xuẩn. Ngươi tưởng rằng ngươi dùng cái thân thể này để làm người sống mấy chục năm qua thì ngươi thật sự trở thành con người sao? Cho dù ngươi muốn làm con người thì cũng phải hỏi ý thức vị diện và thương nhân tuần tra vị diện có chịu bỏ qua cho ngươi hay không! Cổ Mẫn may mắn bị trục xuất về chỗ cũ, nhưng còn ngươi thì sao? Hồn phi phách tán, hóa thành tro bụi trong thế gian này. Nếu ngươi cố ý muốn tách ra, chống lại việc dung hợp với ta thì cả hai chúng ta đều không cách nào kháng cự được thương tổn từ thế giới bên ngoài. Ngươi bằng lòng chết đi như vậy sao?]
Âm thanh kia quá rõ điểm yếu của Liễu Xa, bởi vì “yêu” của Liễu Xa bị chính nó tách ra.
Cổ Mẫn và những đứa con bà sinh ra chính là điểm yếu của ông.
Nhìn Liễu Xa không có chút tiền đồ nào, nó rất vui mừng vì năm đó đã tách “yêu” ra ngoài, tình cảm quả nhiên là trở ngại phiền toái của nó.
Cho dù nó chê Liễu Xa thế nào cũng không thể để mặc ông chạy loạn khắp nơi bên ngoài, đương nhiên phải sớm nghĩ biện pháp thu hồi.
Liễu Xa lạnh lùng nói: “Ngươi cho rằng khi ta biết chính tay ngươi giết A Mẫn, ta sẽ còn tiếp tục đáp ứng yêu cầu của ngươi ư?”
[Ngươi là đồ phế vật!] Âm thanh kia im lặng một hồi, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: [Thương nhân tuần tra vị diện đã đến đây.]
“Người đó đã tới sao?” Liễu Xa kinh ngạc trợn mắt: “Vì sao không...”
Hệ thống chủ che giấu rất kĩ, dù Liễu Xa là một phần của nó nhưng cũng không thể tìm được nơi ẩn thân chính xác của đối phương.
Thương nhân tuần tra vị diện không tìm được hệ thống chủ là chuyện rất bình thường, nhưng Liễu Xa đã thành người, mất đi năng lực đặc thù, căn bản không có chỗ để ẩn nấp.
Hệ thống chủ bên kia lại im lặng một lúc, giống như mạng lưới có vấn đề, thông tin không thể truyền một cách mạch lạc.
[Hừ, ai biết được đám cáo già này muốn làm gì? Ngươi đừng nghĩ rằng bản thân may mắn, hôm nay không động đến ngươi hẳn là bởi ngươi là phụ thân của số mệnh chi tử, thân phận này liên quan mật thiết đến số mệnh chi tử, kẻ kia mới không động thủ... Bất kể là nguyên nhân gì, hắn ta sẽ không bỏ qua cho chúng ta đâu. Nếu ngươi muốn sống, cách duy nhất chính là một lần nữa dung hợp với ta, khôi phục thực lực...]
Trước khi tự tách ra, hệ thống chủ vốn đang ở trong tình trạng dưỡng thương, thực lực không thể so sánh với thời kỳ cực thịnh.
Nó dùng hai ngàn năm, trải qua mấy trăm vị diện cấp thấp, mượn “hệ thống”, “bàn tay vàng” để ngụy trang, lừa gạt những người phụ nữ ngu xuẩn tham lam kia dốc sức cho nó, liên tiếp chiếm lấy số mệnh long mạch hoàng triều của hơn hai trăm vị diện cấp thấp.
Chỉ tiếc rằng, không biết có phải nửa đời trước làm quá nhiều chuyện thất đức hay không mà nó không được thiên đạo chiếu cố, vận khí vẫn kém một chút.
Mỗi khi nó khôi phục được một phần thực lực nhất định thì lại phải đối đầu với khắc tinh của nó, nếu không phải là thương nhân tuần tra vị diện vừa khéo đi du lịch qua đó thì lại là cặp vợ chồng sư đồ làm người ta buồn nôn kia... hừ, còn lâu nó mới dễ dàng chịu thua... Nếu không phải nó quá gian xảo, lần nào cũng chuẩn bị đầy đủ để thoát thân thì nó sớm đã bị đánh cho nổ tung rồi, há có thể trốn thoát trong đường tơ kẽ tóc hết lần này đến lần khác.
Hệ thống chủ cẩn thận tính toán, bây giờ vị diện này là vị diện dự bị có tiềm lực lên vị diện cấp cao, số mệnh dồi dào.
Nếu như có thể thâu tóm được số mệnh của số mệnh chi tử, phá hủy nền móng của vị diện, nó có thể hấp thụ đầy đủ năng lượng đủ để giúp nó khôi phục trạng thái tốt nhất. Nhưng không biết thế nào mà vận may của nó vẫn kém như thường lệ, khi nó đang vui vẻ cắt nhỏ chính mình, chuẩn bị để đùa bỡn số mệnh chi tử trong lòng bàn tay thì từng cái phân thân lần lượt làm hỏng kế hoạch của nó. Cái đi theo nữ xuyên không “Vương Huệ Quân” ngược lại không tệ chút nào,
hơn hai mươi năm qua cung cấp cho nó rất nhiều năng lượng, còn cái đi theo Khương Bồng Cơ kia thì giả chết, Liễu Xa mới là kẻ vô dụng nhất, trực tiếp bị Cổ Mẫn câu mất.
Không thể trông đợi vào những thứ phế vật này, giá trị cuối cùng của chúng là trở về bản thể, tăng cường thực lực của nó.
Nhưng vạn lần không nghĩ tới, tên phế vật Liễu Xa này lại làm loạn đòi tách ra!
(╯‵□′)╯︵┻━┻
Tên vô dụng này có nhớ rằng trên lưng mình còn một sứ mạng to lớn không vậy?
Vì cái chết của một ả đàn bà loài người bình thường mà lúc này rồi còn đòi tách khỏi nó, ai cho ông ta làm vậy?
Hệ thống chủ vội vàng muốn hợp nhất phân thân bị tách ra lúc trước, thế nhưng Liễu Xa lại không chịu phối hợp.
“Ta cự tuyệt.”
Liễu Xa vẫn sầm mặt, không coi sự uy hiếp của hệ thống chủ ra gì.
Hệ thống chủ tức giận đến nghiến răng, nếu không phải thương nhân tuần tra vị diện đang ở nơi này, nó lại không dám làm bại lộ mình thì nhất định sẽ không để ý điều gì mà cưỡng ép triệu hồi phân thân bị tách ra, sao phải chịu nghe ý kiến của Liễu Xa chứ?
[Tại sao?]
“Nếu như trở về bản thể, người tên Liễu Xa này không còn nữa.”
Vì sự an toàn của bản thân, từ khi phân tách đến giờ hệ thống chủ không hề cho phân thân quá nhiều ký ức, chỉ để họ nhớ được sứ mạng của riêng mình, Liễu Xa cũng không ngoại lệ. Cho dù như vậy, ông cũng biết một khi trở về bản thể, ý thức chính sẽ là của hệ thống chủ chứ không phải là của ông.
Như vậy không phải Liễu Xa sẽ “chết” sao?
Liễu Xa muốn cả nhà đoàn tụ chứ không phải muốn tất cả cùng bồi táng.
Hai con trai trưởng và Cổ Mẫn đã chết, ông âm thầm điều tra nhiều năm như vậy, tất cả manh mối đều hướng về “Vương Huệ Quân”.
Chỉ có “bản thân” là ông chưa từng hoài nghi.
Hôm nay chân tướng đã rõ ràng, Liễu Xa còn mặc cho đối phương thao túng thì đó mới là điều ngu xuẩn.
[Ta có thể không hấp thu ngươi, chỉ cần ngươi giúp ta, những hứa hẹn trước kia vẫn còn có hiệu lực.] Hệ thống chủ dụ dỗ ông: [Liễu Xa, ngươi phải cân nhắc cho kĩ. Ngươi cũng không muốn số mệnh chi tử chiếm lấy cơ thể Liễu Hi, khiến hồn phách con gái ngươi không có chỗ để trú chứ?]
Đứng ở lập trường của ý thức vị diện, cơ thể của Liễu Hi vốn là đặc biệt chuẩn bị cho Khương Bồng Cơ.
Đứng ở vị trí của người làm cha mẹ, Liễu Hi là con gái của ông, lại là đứa con Cổ Mẫn mang thai mười tháng mới cực khổ sinh ra.
Chỉ vì sự an bài của ý thức vị diện mà cô phải nhường thân thể này ra.
Đừng nói là Liễu Xa, cho dù bất kỳ cha mẹ nào trên thế gian này cũng không thể chấp nhận kết cục như vậy.
Số mệnh chi tử thì sao chứ?
Cuối cùng cũng chỉ là một kẻ ngoại lai chiếm chỗ của người khác.
Hệ thống chủ rất rõ phải làm thế nào để chọc trúng điểm yếu của Liễu Xa.
[Còn có Liễu Chiêu, không biết nên nói cậu ta thông minh hay ngu xuẩn, chỉ tùy tiện gạt một chút mà đã lộ ra tất cả chân tướng.] Hệ thống chủ cười nói: [Trong mắt cậu ta, tỷ tỷ giả mạo còn đáng tin hơn người cha ruột như ngươi...]
Nó chỉ để lộ một chút tin tức, khiến cậu hiểu lầm “con gái của thợ săn” rất có thể là thân thể mà hồn phách Liễu Hi ở tạm, Liễu Chiêu lập tức sợ hãi chạy trốn, đến nhờ cậy Khương Bồng Cơ. Có thể thấy tên nhóc này cũng là một tên “giả heo ăn thịt hổ”, nhìn qua chỉ biết ăn uống chơi bời nhưng thực ra trong lòng lại biết không ít bí mật. Cậu và Liễu Xa có khoảng cách, chỉ sợ cũng là do năm đó Cổ Mẫn để lại manh mối cho tên nhóc này.
Kẻ óc heo Liễu Chiêu này cũng không chịu suy nghĩ, nếu thật sự để cậu cưới con gái tên thợ săn đó, bản thân Liễu Xa sẽ được lợi gì chứ?
Giả heo ăn thịt hổ quá lâu, quả nhiên đã bị heo đồng hóa.