“Tạ Hiệu úy có tâm sự sao?”
3
Từ chiến trường trở về, Tạ 2Tắc dường như có tâm sự, hàng l0ông mày như muốn xoắn chặt vào 0nhau, khuôn mặt ngập vẻ lo lắng3.
Hàn Úc nhạy bén phát hiện điểm này, lặng lẽ hỏi một câu.
Tạ Tắc nghe tiếng gọi thì hoàn hồn, theo bản năng cảnh giác, khi biết người hỏi là Hàn Úc mới nới lỏng phòng bị.
“Hàn quân sư...” Hắn vốn không muốn trả lời, nhưng nếu là Hàn Úc thì hắn đều có thể nói ra hết, dẫu sao hắn cũng tin tưởng Hàn Úc: “Không có gì, chẳng qua là hôm nay ta đụng phải tiểu tướng dùng ngân thương kia... Mạt tướng luôn thấy hắn ta rất quen mặt, càng quan trọng hơn là thương pháp hắn ta sử dụng, hình như... Hình như là tuyệt học gia truyền của Tạ thị. Thương pháp của Tạ thị trừ nam dòng chính ra không truyền cho bên ngoài.”
Hàn Úc hỏi: “Tạ Hiệu úy có chắc chắn người nọ sử dụng thương pháp có một không hai của Tạ thị?”
Tạ Tắc gật đầu rất khẳng định.
Tạ thị không giống những thế gia khác, bọn họ dùng võ thuật gia truyền, phổ biến trên dưới toàn tộc.
Không ít con em trong gia tộc vừa mới biết đi đã cầm một cây thương nhỏ bằng gỗ để chơi đùa, gần như là luyện võ ngay từ tấm bé.
Thương thuật của bọn họ rất giỏi, những binh khí khác cũng dùng tốt.
Thời điểm Tạ Tắc chính thức tập võ, hắn còn không cao bằng cây thương chế tạo đặc biệt của mình. Thương pháp của Tạ thị đã sớm dung nhập vào máu xương hắn, đừng nói mắt hắn không mù, cho dù đôi mắt này có mù thì chỉ cần so hai chiêu với Lý Uân là hắn đã có thể hiểu được chiêu thức của người đó, thật sự không thể nhận lầm được.
Nhưng hắn cũng không rêu rao chuyện này khắp nơi, nếu không phải Hàn Úc là người đáng tin thì hắn cũng sẽ không nói ra.
Hàn Úc nói: “Võ tướng dưới trướng Liễu Hi không nhiều, trừ cô ta ra, kẻ giỏi dùng thương chỉ còn lại một người... Lý Uân.”
“Lý Uân? Đúng là đã từng nghe nói đến.” Tạ Tắc nghĩ lại: “Nhìn tuổi tác, ngoại hình và thân thủ đó, có lẽ người chặn ta chính là hắn.”
Hàn Úc còn nói: “Lý Uân xuất thân từ quận Phụng Ấp Hoàn Châu ở Đông Khánh, hình như là con nuôi của một gia đình nông dân nào đó, hắn ta không có quan hệ gì với Tạ thị.”
Hai người này đúng là một chút cũng không liên quan.
“Chắc chắn vậy sao?” Ánh mắt Tạ Tắc thoáng nghi hoặc: “Nếu quả thật như vậy thì tại sao hắn ta lại dùng thương pháp của Tạ thị, còn quen thuộc như vậy.”
Từ khi đại bá Tạ Khiêm xảy ra chuyện, Tạ thị Huyên Nịnh liền lặng xuống, con cháu Tạ thị sẽ không tự ý rời khỏi quận Huyên Nịnh.
Thân thủ của Lý Uân nếu không khổ luyện mười bảy mười tám năm thì chắc chắn không thể được như vậy.
Nói cách khác, nếu có con cháu Tạ thị dạy dỗ hắn ta thì nhất định là con cháu dòng chính ở bên ngoài từ rất lâu, rất hiếm khi trở về.
Tạ Tắc điểm từng cái tên trong đầu nhưng không thể tìm được một người phù hợp.
“Ài, nếu như không có chiến sự, ta nhất định sẽ tới hỏi hắn học từ thầy nào.”
Thương pháp tổ truyền của nhà mình bị người ngoài học được, con cháu Tạ thị nhất định phải hỏi thăm một chút, nếu không sẽ khó ăn nói với tông tộc bên kia.
Hàn Úc nói: “Có lẽ sau này sẽ có cơ hội.”
Tạ Tắc chỉ có thể đáp ứng mà lòng thì không yên.
Cùng lúc nó, Lý Uân cũng đang trong tình trạng tức tối.
Ừng ực uống hết cả tô nước, anh mới ép được lửa giận xuống.
“Đúng là một kẻ lưu manh!” Lý Uân tức giận nói: “Kẻ đó sao có thể là đường huynh ở bản gia chứ?”
Nếu Tạ Tắc vẫn còn lờ mờ chưa biết chuyện gì thì Lý Uân lại biết rõ quan hệ giữa hai người.
Khi chưa thấy người, anh còn ôm trong lòng chút hảo cảm với Tạ thị, nhưng hôm nay gặp rồi thì lại như nuốt phải ruồi vậy.
Chẳng lẽ tên nhóc Tạ Tắc kia bị ngốc à?
Đao kiếm trên chiến trường không có mắt, hắn lại còn trêu đùa anh, Lý Uân thật hối hận lúc đó không đâm thủng hai mắt đối phương.
“Không, ta lại cảm thấy hắn đang dùng hành động thực tế để chứng minh hai người có quan hệ huyết thống.” Khương Bồng Cơ chém giết điên cuồng, căn bản không chú ý đến những nơi khác, nhưng chẳng phải cô có khán giả xem livestream sao, những con cá muối kia đã sớm kể với cô chuyện đó rồi.
Không thể không nói, không phải người một nhà thì không vào một cửa, hai người này đúng là vô cùng thú vị.
Cho dù Tạ Tắc nói “Dáng dấp ngươi thật dễ nhìn, hình như ta đã gặp qua ở đâu” hay là câu Lý Uân nói “Chủ công cao lớn nam tính như vậy, giả gái còn không phù hợp bằng Uân”, thì cả hai người họ hình như đều hơi ngốc nghếch một cách đáng yêu, không lẽ tính cách này cũng di truyền sao?
Hai người đang nói thì quân y đem thuốc vào.
“Tướng quân, mời ngài cởi quần áo để ta xem vết thương.”
Khương Bồng Cơ vốn định rời
đi, dẫu sao đám cá muối trong kênh livestream đều đang nuốt nước bọt chờ Lý Uân cởi áo.
Nếu cô không đi, cô dám cam đoan đám cá muối kia có thể liếm xuyên màn hình.
Thân là chủ công, cô có nghĩa vụ bảo vệ tiết tháo cho thuộc hạ.
“Chủ công có cần mạt tướng liên lạc với hắn không?”
Lý Uân không hề hiểu Khương Bồng Cơ đang “thương tiếc” cho anh, thế mà còn mở miệng gọi cô lại.
Khương Bồng Cơ không thể không dừng bước, nghiêng đầu nhìn về phía Lý Uân.
Tên nhóc này vứt túi nước uống xong sang một bên, giơ tay lên cởi áo giáp nặng nề nhuốm máu, lộ ra áo trong nhuộm đỏ màu máu.
Nhìn rất dọa người nhưng thực ra phần lớn đều là máu của người khác, Lý Uân chỉ bị thương ngoài da thôi, không thương tổn đến gân cốt.
“Liên lạc với Tạ Tắc? Để làm gì?” Khương Bồng Cơ kinh ngạc.
Lý Uân nói: “Kêu gọi hắn đầu hàng, giống như quân sư Mạnh Hằng và Nhiếp Tuân...”
Dứt lời, anh còn dùng ánh mắt đầy chờ mong nhìn Khương Bồng Cơ.
Quân sư Mạnh Hằng có thể làm nên chuyện, anh cũng có thể.
Khương Bồng Cơ: “...”
Cô đã bỏ sót chỗ nào sao, tại sao tên nhóc Lý Uân này lại tự mình học điều xấu rồi?
“Tình huống của hai người không giống nhau, không thể xử lý như nhau. Hơn nữa, huynh và Tạ Tắc lại không có giao tình, hai người quả thực là đường huynh đệ nhưng Tạ Khiêm đã bị Tạ thị khai trừ khỏi tông tộc, hắn có biết hay không mới là vấn đề. Tạ Tắc và Hứa Bùi là anh cột chèo, bàn về thân sơ dĩ nhiên là sẽ thân với Hứa Bùi hơn, huynh lấy gì để kêu gọi hắn đầu hàng?” Khương Bồng Cơ cười khanh khách: “Không phải ta không tin huynh, chẳng qua tính tình huynh quá ngay thẳng, loại chuyện hao phí tâm trí như vậy không thích hợp với huynh. Đừng để khi đó không thể kêu gọi hắn đầu hàng, không khéo còn bị hắn lợi dụng.”
Lý Uân cau mày nói: “Chủ công không phải rất hiểu Hứa Bùi sao, há còn bị người ta tùy tiện che mắt?”
Khương Bồng Cơ lại cười lớn.
Lý Uân đúng là quá ngây thơ.
Đám khán giả cá muối vừa liếm cơ bắp của Lý Uân, vừa hận rèn sắt không thành thép.
[Liên Minh Lão Phịch Thủ]: Nhóc con, bác Streamer đang giễu cợt đầu óc cậu đơn giản đấy, sao cậu lại như cái rễ cây thế hả?
Mỗi lần nhìn thấy Streamer trêu đùa tiểu thiên sứ Lý Uân, fan mẹ và fan bà nội của Lý Uân thế nào cũng phải đau tim.
Sao Lý Uân lại không biết chứ?
Có thể anh biết tính tình chủ công nhà mình khá thoải mái, nếu không cũng sẽ không nói đùa cùng đám thuộc hạ.
Trong câu này, đâu là giễu cợt ác ý, đâu là lòng tốt trêu ghẹo, tự anh biết rõ.
Khương Bồng Cơ cười nói: “Ta đương nhiên không phải Hứa Bùi.”
Đang nói thì Khương Lộng Cầm đến báo cho cô chuyện quan trọng.
“Chuyện gì?” Khương Bồng Cơ hỏi.
Vẻ mặt Khương Lộng Cầm nghiêm trọng: “Không đủ chỉ khâu cho thương binh, thuốc trị thương và nước cất cũng thiếu.”
Khi đánh trận, số người mất mạng tại chỗ không nhiều, phần lớn đều là sau cuộc chiến không thể chữa trị kịp thời mà chết.
Vì vậy, chữa trị cho thương binh là điều rất quan trọng.
Chữa trị kịp thời, số người chết sẽ giảm xuống.
Khương Bồng Cơ đã lập ra một đội hậu cần chữa bệnh khá hoàn thiện, tỉ lệ tử vong ngày càng thấp.
Từ một khía cạnh nào đó mà nói, tầm quan trọng của chữa trị cho thương binh có thể sánh ngang với lương thảo quân nhu quân dụng.
“Bên phía quận Hứa còn chưa vận chuyển đồ tới sao?” Khương Bồng Cơ cau mày.
Khương Lộng Cầm nói: “Vẫn chưa tới, mạt tướng lo rằng... Đường vận chuyển có lẽ đã bị chặn...”
Cạn lương thực một hai ngày không thể chết đói, nhưng đồ dùng chữa bệnh không có thì những thương binh kia không thể nào chống cự nổi.