“Đám tặc tử đáng chết này... “
Thân quyến3 của Hứa Bùi bị Tần Cung phái binh lính đưa về p2hủ đệ, vừa bước vào cửa liền trông thấy đình việ0n lạnh lùng trống hoác.
Bởi vì muốn thoá0t thân, mọi người chỉ có thể tận lực chọn những 3món đồ quý giá nhất, món lớn đành để lại nhà cũ cho người làm trông chừng, sau này có cơ hội sẽ quay lại lấy sau.
Không nghĩ tới chạy trốn thất bại, về nhà lại phát hiện đình viện cũng được đám trộm cướp “chiếu cố”, không ít người làm còn bị bọn chúng đánh bị thương.
Mấy người thiếp thất khóc không ra nước mắt khi phát hiện mấy món đồ lớn bọn họ còn chưa kịp mang đi đều đã bị trộm cướp khoắng sạch rồi.
Cái kệ bày bảo vật mà thiếp thất nào đó vô cùng yêu quý cũng biến mất không thấy, đám đồ vật bài trí bên trên cũng không còn dấu vết.
Hỏi đám người làm, bọn họ chỉ biết mấy phu nhân vừa rời đi không bao lâu, một nhóm thổ phỉ bịt mặt liền xông vào cướp bóc.
May mà đám thổ phỉ này cũng không tinh mắt lắm, chỉ đoạt mấy món đồ đắt tiền và vàng bạc, những thứ quý giá hơn như đồ cổ lại không đụng tới một món.
So với những thứ này, số vàng bạc bị cướp đi kia chỉ là mắt muỗi thôi.
Phu nhân Hứa Bùi ngoài mặt mang vẻ tức giận, trong lòng lại vui mừng vì đám thổ phỉ thừa dịp cháy nhà hôi của này không có mắt, không biết nhìn đồ tốt.
“Mọi người đã mệt mỏi cả ngày rồi, hết thảy đều trở về hậu viện nghỉ ngơi đi, những chuyện khác ngày mai sẽ bàn sau.”
Phu nhân Hứa Bùi thuận miệng đuổi đám thiếp thất đang khóc lóc sướt mướt kia đi, không nhịn được có chút sảng khoái âm ỉ.
Đám thiếp thất này không xinh đẹp cũng không có tâm cơ, tất cả tài sản riêng đều là vàng bạc, vải vóc may mặc và son phấn, cũng là những thứ bị thổ phỉ “chiếu cố” nghiêm trọng nhất. Tổn thất của bọn họ có lớn đến mấy thì chạy đến bên cạnh cô ta khóc lóc cũng chẳng được lợi ích gì, cô ta cũng không thiện tâm mà cho bù đâu.
Hứa Yến Tiêu lạnh lùng xem kịch hay, trên mặt không hề gợn sóng.
Đợi đại phu nhân lên tiếng đuổi người, cô bé đi theo những nữ quyến khác hành lễ lui ra, trở về phòng của mình.
“Ngươi đi kiểm tra kho của ta một chút, nhìn xem đã mất đi thứ gì... “
Hứa Yến Tiêu tùy ý tìm một cái cớ, sai nha hoàn phục vụ rời đi.
Cô bé muốn được yên tĩnh một mình.
Nha hoàn kia lẩm bẩm: “Thổ phỉ tham lam như vậy, sao có thể để lại cho chúng ta cái gì chứ? Tra xét cũng công toi thôi, nhất định là bị cướp hết rồi.”
Hai chân cô ta giống như bị ghim vào trong đất, không hề nhúc nhích chỉ một chút.
Hứa Yến Tiêu nhịn xuống sự tức giận.
“Bảo ngươi đi thì ngươi đi đi, đứng đó viện cớ cái gì.”
Nha hoàn này ỷ vào mình là người của đại phu nhân, chưa bao giờ coi lời của Hứa Yến Tiêu ra gì, sai cô ta làm gì cô ta cũng phải cằn nhằn đôi câu.
Nha hoàn rụt cổ một cái như là rất sợ hãi, vừa quay người liền bày ra vẻ mặt khinh miệt, nhếch mũi hừ một cái.
“Chỉ là một đứa cô nhi không cha không mẹ mà thôi, còn chẳng nhiều tiền bằng một đứa nha hoàn, kiểm tra cái quái gì chứ?”
Nha hoàn lầm bầm trong miệng, không thể không đi lấy chìa khóa kiểm tra kho.
Tuy phu nhân Hứa Bùi không quan tâm lắm tới Hứa Yến Tiêu, nhưng vì không muốn để người ngoài lên án, cô ta cũng chuẩn bị cho Hứa Yến Tiêu không ít thứ tốt.
Có điều, những thứ này mặc dù tốt nhưng đều là những vật không thường dùng, bên trên còn khắc những ký hiệu, thể tích lại lớn không thực dụng, chỉ có thể đặt ở trong góc kho mà thôi.
Số ít đồ vật có thể đổi lấy ngân lượng thì cũng bị người làm lén mang đi đổi tiền quá nửa rồi.
Cuộc sống của Hứa Yến Tiêu ở gia đình nhà họ Hứa vô cùng không thoải mái.
“Úi?”
Nha hoàn nhìn đồ vật bên trong kho, kinh ngạc kêu lên một tiếng.
Kho của mọi người đều bị bọn cướp cướp đi không còn một mống, duy chỉ có kho của Hứa Yến Tiêu vẫn vô cùng gọn gàng, ngay cả dấu chân cũng không có.
Hứa Yến Tiêu biết được chuyện này, trầm ngâm nói: “Có lẽ là sân của ta không bắt mắt, thổ phỉ không kịp lục soát thôi. Ngươi đi lấy kinh Phật, chuẩn bị bút mực, ta chép sách tụng kinh cho mẹ ta. Chuyện này ngươi chớ truyền ra ngoài, tránh rước lấy bàn tán không cần thiết.”
Khắp phủ đều bị bọn giặc cướp bóc, duy chỉ có nơi này bình yên vô sự, khó tránh khỏi rước lấy đố kỵ.
Giống như trong dự liệu, nha hoàn kia trở về liền kể lại chuyện này và những lời Hứa Yến Tiêu nói cho đại phu nhân nghe.
Đại phu nhân cười lạnh một tiếng, khinh miệt nói: “Không nuôi nổi đứa vong ân phụ nghĩa.”
Chuyện này có gì phải giấu giếm, chẳng lẽ đám trưởng bối là cô ta lại nảy sinh lòng tham với tiền bạc của nó sao?
Ngày hôm sau, Hứa phủ nghênh đón một vị khách đặc biệt.
Khuôn mặt Tần Cung còn rất trẻ, nhưng vóc người cao ráo khôi ngô lại vô cùng hợp với bộ áo giáp trên người kia, không ai dám coi thường hắn còn ít tuổi. “Đại phu nhân sống xa Tín Chiêu Công đã lâu, đừng quên viết cho ngài
ấy bức thư báo bình an, tránh để Tín Chiêu Công ở tiền tuyến lo lắng cho an nguy của già trẻ trong nhà.”
Sắc mặt đại phu nhân trầm xuống, ánh mắt nhìn về phía Tần Cung như có chứa lưỡi dao.
Nói là viết thư nhà để Hứa Bùi yên tâm nhưng rõ ràng là dùng gia quyến để uy hiếp hắn ta, ép hắn ta phải nghe theo sự chi phối.
Cô ta sẽ không mắc lừa đâu.
Đại phu nhân thẳng thừng đáp: “Không ngờ Lan Đình Công uy danh ngời ngời, lại dùng thủ đoạn bỉ ổi như vậy, có xứng danh đại trượng phu hay không?”
Dùng thân nhân uy hiếp người ta, cô còn là trượng phu hay không...
Phi, ai còn nói cô là người kiệt xuất đó?
Tần Cung cười nói: “Phu nhân quả thực hiểu lầm chủ công ta rồi, hành động này không hề có chút ác ý nào.”
Không có ác ý?
Quỷ cũng chẳng tin được!
Đại phu nhân nhất quyết không chịu viết thư, ai biết được kẻ địch sẽ giở trò gì với lá thư đó chứ?
Tần Cung thấy cô ta không đồng ý, cũng không miễn cưỡng nữa.
Trên mặt hắn không có cảm xúc gì, nội tâm lại âm thầm cảm khái tầm nhìn của người này còn kém xa đại phu nhân.
Đại phu nhân trong lòng Tần Cung cũng không phải là phu nhân Hứa Bùi mà chính là mẹ đẻ của Hứa Yến Tiêu, phu nhân của Hứa Phỉ.
Nếu cô ấy gặp phải tình huống này thì nhất định sẽ viết, còn phải viết tường tận tình hình trong nhà, trấn an chồng ở xa đang phải đi đánh giặc.
Có thư nhà gửi đến, điều này chứng tỏ gia quyến bình yên vô sự.
Nếu người chồng đi đến bước sơn cùng thủy tận, hắn ít nhiều cũng sẽ lưu luyến người nhà, không đến nỗi từ bỏ hết thảy mà liều mạng.
Nếu không có thư nhà, nói không chừng lại khí huyết dâng cao, không màng hết thảy tử chiến đến cùng với kẻ địch, cuối cùng bỏ mạng.
Tần Cung không buồn chỉ điểm cho đối phương, khỏi làm ơn mắc oán.
Hắn lại chuyển đề tài sang Hứa Yến Tiêu, cố làm ra vẻ không biết hỏi: “Nghe nói con gái của chủ cũ Lệnh Văn Công hiện nay đang ở nhờ trong quý phủ?”
Đại phu nhân gật đầu.
Tần Cung đáp: “Hôm qua, bản tướng nghe binh lính hồi bẩm, nói là có một nhóm thổ phỉ cỡ phải nghìn người thừa dịp quân ta hành quân đến quận Chiết mà gây án cướp bóc khắp nơi, ngay cả phủ Tín Chiêu Công cũng không tránh khỏi. Hôm nay đặc biệt đưa tới một ít chi phí sinh hoạt hàng ngày, mong phu nhân không chê.”
Đại phu nhân lập tức nghe ra được mờ ám trong đó, trong lòng khó chịu tới cực điểm.
Tần Cung lúc đầu nhắc đến Hứa Yến Tiêu sau lại nói lo lắng chi phí sinh hoạt trong phủ không đủ, rồi đem một số ngân lượng tới. Đây là có ý gì?
Trong phủ tuy bị đám thổ phỉ cướp bóc nhưng cũng không phải nghèo đến nỗi không có đủ cái ăn cái mặc, Tần Cung lo cô ta sẽ bỏ đói một đứa con gái cô nhi sao?
Trong lòng đại phu nhân không vui, trên mặt cũng càng thêm lãnh đạm.
Tần Cung giống như không nhìn thấy, nói ra thỉnh cầu muốn gặp Hứa Yến Tiêu.
Đại phu nhân càng tức giận hơn.
Đây là muốn tận mắt nhìn xem cô ta có ngược đãi đứa cô nhi kia hay không sao?
Bởi vì khoảng cách giữa nam nữ không quá bị để ý trong thời này, Tần Cung lại là thần tử cũ của Hứa Phỉ, tuổi tác Hứa Yến Tiêu còn nhỏ, hắn quan tâm con gái của chủ cũ thì người khác cũng sẽ không dị nghị. Hứa Yến Tiêu nhìn thấy Tần Cung thì đỏ mặt mỉm cười hỏi: “Sao huynh lại tới đây?”
“Mạt tướng mấy ngày nữa sẽ lên đường Nam phạt, nhân lúc khí thế còn giương cao, nhất cử tóm gọn phần địa giới còn lại của quận Chiết.” Tần Cung ngồi ngay ngắn, nói chuyện vô cùng có chừng mực. “Chuyến đi này cũng phải mất nửa tháng, mạt tướng sợ Hứa nương tử sẽ lo lắng, cho nên tới báo cáo một câu.”
“Ai lo lắng chứ?” Vẻ xấu hổ trên mặt Hứa Yến Tiêu càng đậm, ý thức được mình nói nặng lời, lại đỏ mặt nói thêm: “Nhớ trở về đó.”
Tần Cung gật đầu, qua một hồi liền đứng dậy cáo từ.