Hàn Úc không trả lời thẳng ra mà hỏi ngược lại: “Buổi sáng nghe được đạo, chiều tối chết3 cũng cam lòng.”
Tạ Tắc hỏi: “Vậy thì ‘đạo’ của quân sư là gì? Là chủ công sao?2”
Hàn Úc cong môi, lộ ra nụ cười hờ hững, Tạ Tắc nhìn thấy thì lo sợ bất an. Hắ0n luôn cảm thấy mình đã hỏi một câu ngớ ngẩn.
Hàn Úc không trả lời chỉ hỏi lại:0 “Tạ Hiệu úy có biết chuyện lúc Úc còn nhỏ không?”
Tạ Tắc ngẩn người ra, nói rấ3t đơn giản: “Ít nhiều cũng biết được đôi chút…”
Khuôn mặt lạnh nhạt của Hàn Úc trở nên dịu dàng hơn, làm cho ngũ quan vốn đã xuất sắc càng thêm rực rỡ chói mắt.
Vẻ ngoài của Hàn Úc vô cùng ưu tú, không ít người ghen ghét Hàn Úc thậm chí còn từng nói xấu sau lưng anh ta, nói Hứa Bùi trọng dụng Hàn Úc là vì khuôn mặt đẹp trai này của anh ta. Một số tên hạ lưu còn ác ý phỏng đoán giữa Hàn Úc và Hứa Bùi có quan hệ gì đó, nghi ngờ mối quan hệ giữa bọn họ không đơn giản như bề ngoài, e rằng bọn họ có quan hệ bất chính, mấy tin đồn hoang đường này còn truyền tới tai chính thất của Hứa Bùi.
Bởi vì chính thất của Hứa Bùi và thê tử Tạ Tắc là tỷ muội cùng tộc, Tạ Tắc cũng loáng thoáng nghe thấy thê tử mình nhắc đến.
Lúc Tạ Tắc vừa gặp Hàn Úc, hắn cũng bị vẻ ngoài của đối phương thu hút ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Xem ra chưa chắc tất cả lời đồn đều là giả, ít nhất khuôn mặt của Hàn quân sư thật sự rất đẹp, chẳng trách rước lấy nhiều ghen ghét như vậy.
Hàn Úc không chú ý đến những suy nghĩ trong lòng Tạ Tắc, anh ta bình thản nói: “Lúc Úc còn nhỏ, gia tộc bị liên lụy vào một chuyện bịa đặt không có căn cứ, nếu không nhờ ân sư ra tay hóa giải, e rằng toàn tộc đã không thể toàn mạng trở ra. Tuy nói là may mắn thoát thân nhưng gia tộc dần dần suy thoái, xuống dốc không phanh, không còn huy hoàng như ngày xưa nữa. Người đời đều nịnh giàu chê nghèo, tâng bốc người cao giẫm đạp người thấp. Đâu đâu cũng có kẻ ỷ vào gia thế xuất thân mà coi thường luật pháp. Thói đời hỗn loạn, công bằng chính trực biến mất. Úc thường xuyên nghi ngờ bản thân, tất cả những chuyện mình làm có đúng đắn hay không…”
Có lẽ mỗi người đều có một khoảng thời gian hoang mang bối rối như vậy. Đến cả một người thông minh sáng suốt từ nhỏ như Hàn Úc cũng không ngoại lệ.
Nỗi hoang mang trong lòng anh ta rất lớn, suy xét mấy lần nhưng vẫn không tìm thấy đường ra. Cuối cùng thỉnh giáo ân sư Uyên Kính tiên sinh.
“Thánh nhân có nói ‘buổi sáng nghe được đạo, chiều tối chết cũng cam lòng’. Như vậy Văn Bân có đạo của mình hay không?” Uyên Kính tiên sinh nói: “Đạo của Tử Hiếu chính là gột rửa trời đất, sửa sang lại loạn thế, đạo của Hữu Mặc là thuận theo số trời, giúp đỡ chính phái, đạo của Thiếu Âm chính là thống nhất thiên hạ, địa vị cao thấp như một. Người nào có ‘đạo’ của mình, bọn họ sẽ biết được mình sinh ra có ý nghĩa gì, biết mình nên đi như thế nào, làm như thế nào.”
Hàn Úc mạo muội hỏi một câu: “Đạo của thầy là gì?”
“Học trò trong thiên hạ.” Uyên Kính tiên sinh mỉm cười trả lời.
Hàn Úc nói: “Thầy đã viên mãn rồi.”
Uyên Kính tiên sinh lắc đầu, ông nói: “Không, vĩnh viễn không tới được sự viên mãn. Cả đời Khổng thánh nhân coi trọng dạy người thế nào mình làm như vậy, dưới gối có ba nghìn đệ tử nhưng lại chỉ có bảy mươi hai hiền giả. Cả đời người thường cũng khó có thể đạt tới thành tựu này, nhưng Văn Bân thật sự cảm thấy Khổng thánh nhân viên mãn sao?”
Hàn Úc khó hiểu, anh ta còn trẻ nên chỉ có thể nhìn thầy nhà mình bằng ánh mắt trông mong, đợi chờ ông giải thích nghi hoặc.
Uyên Kính tiên sinh thu nhận nhiều đồ đệ từ Bách gia, ở nơi này của ông, chưa từng có nhà ai cao quý, nhà ai ti tiện. Ông kính trọng Khổng thánh nhân nhưng lại không mù quáng.
Hàn Úc may mắn được nghe thầy nhà mình “diss” Khổng thánh nhân.
Uyên Kính tiên sinh mỉm cười cay đắng: “Thu ba nghìn đồ đệ, nhưng thế gian có bao nhiêu sinh linh? Chục triệu hay trăm triệu? Đối mặt với số lượng khổng lồ như vậy, ba nghìn người giống như muối bỏ biển, càng không nói đến chỉ có bảy mươi hai hiền giả chân chính. Năm xưa Khổng thánh nhân chu du các nước, nhiều lần vấp phải trắc trở sau đó mới thật sự tĩnh tâm lại dạy học trồng người. Ông ấy làm rất tốt nhưng không phải là tốt nhất. Đời này đạo của vi sư chính là ‘học trò trong thiên hạ’, không chỉ dạy ba nghìn đệ tử, ba chục nghìn, ba trăm nghìn hay thậm chí là ba chục triệu… Nhưng mà vi sư chỉ có một mình, bây giờ xem ra thua xa Khổng thánh nhân.”
Ông có chí hướng cao cả nhưng hiện thực lại tàn khốc, Uyên Kính tiên sinh có thể dạy ra đệ tử tinh anh, nhưng cảm giác thành tựu ít ỏi này vẫn cách xa giáo dục cảm hoá vạn dân, mở mang dân trí mạnh mẽ
hơn nữa. Sức lực một mình ông có hạn, nhưng ông có thể truyền lại “đạo” của mình xuống dưới.
Có lẽ một thế hệ rồi lại một thế hệ sau này sẽ noi theo “đạo” của ông và càng ngày càng nhiều dân chúng mở mang dân trí.
Hàn Úc nghe xong, cả người đều bị vây trong trạng thái rung động.
Uyên Kính tiên sinh nói: “‘Đạo’ của ngươi chính là chuyện ngươi sẵn lòng đánh cược thời gian cả đời, tính mạng ở trước mặt nó cũng không chịu nổi một đòn.”
Dưới sự chỉ điểm của ân sư, Hàn Úc cảm thấy sương mù dày đặc che trước mắt mình từ từ mỏng đi, lộ ra con đường dưới chân anh ta.
Con đường nhỏ đầy bụi gai này kéo dài đến nơi xa, anh ta cũng không biết phía cuối “con đường” thông đến phương nào.
Hàn Úc bừng tỉnh khỏi hồi ức, bình thản nói: “Đạo của Úc, là ‘pháp’.”
Tạ Tắc ngây ngốc một lúc, dường như không nghĩ tới sẽ là một đáp án như vậy.
“Pháp?”
Hàn Úc gật đầu, bình tĩnh nói: “Đúng vậy, chính là ‘pháp’! Pháp luật công bằng công chính! Vừa không thiên vị người có quyền thế, cũng không chèn ép người không quyền không thế. Trước mặt ‘pháp’, mọi thứ đều bình đẳng. Là ‘pháp luật không thiên vị quyền quý, dây thừng không thể nào uốn cong’, là ‘hình phạt không trốn tránh đại thần, phần thưởng không bỏ sót dân đen’. Kẻ nịnh thần không có chỗ ẩn náu, tất cả cái ác, bất công và dơ bẩn đều không thể che giấu. Chỉ có ‘pháp’ phổ biến khắp nơi, dân chúng mới có thể an cư lạc nghiệp, không lo quân chủ ngu ngốc, nịnh thần làm loạn, quan lại ức hiếp. Đó chính là ‘đạo’ của Úc!”
Không chia thân sơ, không phân cao thấp.
Nghe thấy lời Hàn Úc nói, Tạ Tắc không biết trong lòng mình cảm thấy thế nào.
Hàn Úc nói bản thân theo đuổi “pháp” và “công bằng chính trực”, bản chất là hy vọng nhờ vào “pháp” làm cho thiên hạ được thái bình.
Chấp niệm và lý tưởng nặng nề như thế, Hứa Bùi có thể gánh vác được sao?
Tạ Tắc không cần suy nghĩ nhiều cũng biết được Hứa Bùi không gánh vác nổi.
Vì vậy, cái gã đàn ông cặn bã này thế nào cũng sẽ phụ lòng Hàn Úc.
Hứa Bùi không được, Hàn Úc sẽ đi theo minh chủ có thể gánh vác được phần kỳ vọng rất lớn này.
Tạ Tắc mơ hồ cảm thấy thương xót cho chủ công nhà mình, buồn bã chủ công của bọn họ không tranh giành!
Nếu như chí hướng của Hàn Úc là điều này, vậy thì từng việc Hứa Bùi đã làm chẳng phải là nhiều lần giẫm vào thuốc nổ sao?
Cho dù Hứa Bùi không quỳ ở thành Sơn Ủng, cuối cùng sẽ có một ngày hắn ta và Hàn Úc càng đi càng xa.
Đạo khác biệt khó lòng hợp tác.
Tạ Tắc nhìn về phía Hàn Úc với ánh mắt dò hỏi.
“Chủ công làm việc, hình như chênh lệch khá xa với ‘đạo’ của quân sư…”
Không nói đến những thứ khác, chỉ nói tới thái độ khác hẳn khi đối xử với thứ tộc và sĩ tộc thì Hứa Bùi đã giẫm đạp lên “đạo” của Hàn Úc.
Hàn Úc giật giật khóe miệng, không nói lời gì.
“Bây giờ nói những lời này thì có ích gì? Giải quyết cục diện khó khăn quan trọng hơn.”
Cho dù “đạo” khác nhau, nhưng Hàn Úc cũng sẽ không dễ dàng vứt bỏ chủ công mình đã chọn.
Ài, lúc anh ta gặp Hứa Bùi, người này không phải như vậy, đó là ứng cử viên minh chủ khiến anh ta liếc mắt một cái đã vừa lòng.
Không biết có phải vì bầu không khí quá mức nặng nề hay không mà làm cho đầu óc Tạ Tắc co lại, nhịn không được hỏi Hàn Úc.
“Quân sư, huynh cảm thấy Liễu Hi sẽ là người thực hiện ‘đạo’ của tiên sinh sao?”
Nếu như đúng là Liễu Hi thì sau khi phá thành, chắc hẳn Hàn Úc sẽ quy thuận đối phương rồi.
Nếu như không phải…
Dựa theo tính tình nóng nảy của Liễu Hi, chỉ sợ cô sẽ không cho quân sư lựa chọn về quê ở ẩn.
Hoặc là chết, hoặc là quy thuận.
Không có con đường thứ ba.
Hàn Úc thở dài một tiếng, ngoài miệng chỉ nói: “Không biết.”
Nhưng trong lòng lại nói…
Người có thể khiến Vệ Từ dốc lòng giúp đỡ thì luôn có chỗ hơn người.