Mẫu thân?
Con?
Người xem cắn hạt dưa kinh ngạc đến độ hạt dưa rơi xuống đất lúc nào không hay.
[Tôi Muốn Chết Quá]: Hù chết tui rồi, chẳng lẽ thiếu nữ kia là chủ nhân cũ của thân thể Streamer hay sao?
Nếu như không phải thì sao lại gọi Kế phu nhân là mẫu thân?
Mới nghe, hình như ý này còn có tý logic nhưng nghĩ kỹ một chút liền biết đây là chuyện không thể nào.
[Liên Minh Lão Phịch Thủ]: Phì! Mấy người không nghe thấy âm thanh kia có gì lạ sao?
Mặc dù thiếu niên đang ở thời kỳ đổi giọng, nam nữ khó phân biệt, nhưng nghe kỹ có thể phân biệt ra được. Và, âm thanh vừa rồi phát ra rõ ràng là nam chứ không phải nữ.
Đổi lại nói, lúc trước Khương Bồng Cơ nói “Nguấy shit” là có hàm ý như thế, ý bảo người này không phải là con gái.
Đám người xem thi nhau ôm ngực tỏ vẻ bị tổn thương quá nặng.
[Yêu Loli Vạn Năm]: Tin nhau là điều cơ bản nhất giữa người với người? Lòng tin đâu? Lòng tin đâu? Vì sao phải tổn thương lẫn nhau!
Đương nhiên, cũng có người cảm thấy hả hê.
[Bác Gái Chia Cơm Căng Tin]: Đáng yêu quá đi #icon đáng yêu, mị đã bảo là lam mà, quả nhiên không có sai.
Khương Bồng Cơ: “...” Có thể không cong lưỡi rồi nói, được không?
“Đúng là chẳng tốn tí công nào, còn tưởng phải lật tung cái quận Hà Gian này lên cơ, không ngờ lại tự mình dâng lên đến cửa luôn.” Khương Bồng Cơ thuận tay ngắt một chiếc lá, lau sạch sẽ rồi cho lên miệng ngậm, dáng vẻ bất cần đời, không thấy một tí ưu nhã nào.
Hệ thống không hiểu hỏi: “Cái gì mà chẳng tốn công?”
Khương Bồng Cơ trợn mắt nhìn trời một lúc, mới nói: “Còn nhớ chuyện hôm qua không? Hắn ta chính là kẻ ta muốn tìm.”
“Hắn ta chính là Mạnh Lượng!!!!” Hệ thống hoảng hốt đánh mấy dấu chấm than liền, “Vậy... vậy bây giờ hắn ta muốn trà trộn vào Liễu phủ tác oai tác quái?”
“Sợ rằng đây không phải mục đính chính mà hắn ta tới Liễu phủ.” Khương Bồng Cơ lạnh nhạt nói, “Nếu nói là trà trộn vào còn không bằng nói quang minh chính đại đi vào, mục đích à? Để Liễu phủ giúp hắn ta che dấu thân phận khác. Mày đừng quên, đuổi theo Mạnh Lượng còn có một Đô úy mất tích, không biết chừng vị Đô úy kia chỉ là che dấu tung tích, sau đó bám đuôi, thừa cơ tìm cơ hội ám sát hắn?”
“Nhưng... cô làm sao biết hắn ta chính là Mạnh Lượng chứ?” Hệ thống bày tỏ, nó mới đầu còn tưởng rằng đối phương là một cô gái chân chính cơ.
Nhưng nhìn thái độ lúc đầu của Khương Bồng Cơ, hẳn là ngay từ lần đầu gặp mặt đã dễ dàng nhận ra sự ngụy trang của đối phương.
Khương Bồng Cơ thản nhiên nói: “Với cái trình độ IQ của mày, tao cảm thấy rất khó để giải thích rõ ràng.”
Hệ thống: “Fuck”
“Mẫu thân! Con nhớ người...”
So với Mạnh Lượng đang khóc thảm thiết không thôi, thì phản ứng của Kế phu nhân có vẻ hơi không bình thường.
“Ngươi vốn có phụ mẫu yêu thương, người mẫu thân như ta làm gì đủ tư cách chứ?” Mí mắt bà cụp xuống, bộ dáng thấu rõ sự đời nhưng trong mắt lại mơ hồ có vài phần khó chịu và xót thương, vừa vặn bị ánh mắt của Mạnh Lượng đang âm thầm quan sát bà nhìn thấy.
“Mẫu thân nói như vậy là trách con không biết hiếu thuận, này có khác gì bức tử con đâu.” Mạnh Lượng cắn môi dưới, hai mắt đỏ hồng, ngập ngừng nói: “Mẫu thân thì lại rất tốt, sau khi rời xa phụ thân thì nở mày nở mặt gả vào Liễu phủ. Mấy năm nay, người có nhớ đến tình cảnh của con và anh trai ở Mạnh phủ không?”
Câu nói này giống như một lưỡi dao sắc bén đâm thẳng vào trái tim của Kế phu nhân.
“Những năm gần đây, tiện tỳ kia xúi giục phụ thân... không chỉ khắt khe, chèn ép anh trai, còn trong
sáng ngoài tối tỏ vẻ chiều chuộng sủng ái con, khiến con và anh trai bất hòa... còn khiến con biến thành kẻ công tử bột chỉ biết gây họa, gây ra tội lỗi tày đình. Đúng là độc kế, một hòn đá bắn chết hai con chim.”
Kế phu nhân rũ mắt nhìn người quỳ trên mặt đất, cúi người nghiến răng kìm nén lại cảm xúc trong lòng, lạnh nhạt nói: “Ngươi thế mà lại thấy rõ ràng.”
“Mẫu thân, người lần này nhất định phải cứu con!” Mạnh Lượng ngẩng đầu, trên mặt tràn đầy nước mắt, lại là vừa thấy đã thương, “Nếu như mẫu thân cũng khoanh tay đứng nhìn, con nhất định không còn đường sống nữa rồi. Mẫu thân, cầu xin người nhất định phải cứu con, con không phải sợ chết, mà là không muốn mang theo tiếng xấu mà chết. Nếu con chết rồi, đến khi đó tiện tỳ kia chắc chắn không buông tha cho anh trai.”
Kế phu nhân giơ tay chống lên trán, đầu bà đau âm ỉ: “Đàn ông con trai không dễ dàng rơi lệ, ngươi khóc thành thế này thì khác gì đám con gái phụ nữ trong khuê phòng? Tiện tỳ kia thật thủ đoạn, đem ngươi nuôi thành dạng nam không ra nam, nữ không ra nữ, chỗ nào còn dáng vẻ dũng mãnh của con cháu Mạnh Công? Ngươi rõ ràng biết đây là mưu kế của cô ta, vì sao còn không kiềm chế bản thân mà lại lựa chọn phóng túng?”
Kế phu nhân nghiêm nghị trách móc, Mạnh Lượng ngoài mặt cung kính lắng nghe, nhưng bàn tay dấu dưới tay áo lại siết thành nắm đấm.
Kế phu nhân mềm lòng: “Nói đi, lần này ngươi đã phạm phải tội tày đình gì?”
“Mẫu thân đừng giận, con cũng không muốn như vậy.” Mạnh Lượng vội vàng nói, “Mặc dù biết rõ là tiện tỳ kia phủng sát*, nhưng vì giả bộ quá lâu đến cuối cũng con trai cũng phân không rõ đâu mới là chính mình. Con trai thề với người, con trai tuyệt đối không làm những việc tán tận lương tâm kia. Những việc đó đều là do tiện tỳ kia cố ý vu oan giá họa cho con. Bà ta muốn diệt cỏ tận gốc để trải đường cho bào thai trong bụng bà ta.”
*Phủng sát: một cách nuôi dạy chỉ có chiều chuộng khiến đứa trẻ được nuôi dưỡng trở nên hư hỏng.
“Nói trọng điểm!” Lồng ngực kế phu nhân phập phồng lên xuống, dường như đang tức giận.
Mạnh Lượng lí nhí nói hết những chuyện xảy ra ở quận Mạnh, tuy nhiên qua miệng hắn lại là một phiên bản khác.
“Cái chết của vợ con Đô úy thật sự không liên quan gì đến con, rõ ràng là vu oan giá họa. Nhưng bởi vì bình thường con trai luôn biểu hiện vô cùng phóng túng, nên trên dưới Mạnh phủ đều tin là thật. Tiện tỳ kia lại càng thừa cơ châm ngòi, khiến phụ thân tuyên bố không có đứa con trai như con. Còn muốn thực hiện gia pháp - dùng dây mây đánh chết con. Nếu không phải con đóng giả thành tỳ nữ trốn ra ngoài, sợ rằng đã bị...
Nói đến đây, cả người Mạnh Lượng run lên, cứ như đang nhớ lại mùi vị bị dây mây quất lăn khắp sân.
Xem đến đây, không ít người xem đều cảm thấy Mạnh Lượng hình như hơi đáng thương.