Chết trận còn có thể để lại tiếng thơm, nhưng ai nghĩ tới thế sự đa đoan, chết rồi còn có kiếp thứ hai.
Thực sự thì cô chẳng có tí cảm giác gì với cái thế giới này, cái mạng này cũng là do hệ thống độc đoán kéo lại, chứ không có sự đồng ý của cô.
Có điều, nếu đã sống lại thì cô cũng sẽ không tự đi tìm chết.
Chiến sĩ Liên Bang chết thế nào cũng được, nhưng tự sát hay mất đi ý chí sống sót là chuyện không bao giờ có.
Bởi đó là hành vi của kẻ hèn nhát.
Vì thế cô chọn tiếp tục sống tốt và xem đây như là một kỳ nghỉ nhàn nhã sau khi rời khỏi chiến trường.
Nghỉ dưỡng ai chẳng muốn được vui vẻ?
Thấy cái gì ngứa mắt thì hủy diệt nó, không thì biến nó thành kiểu mà mình thích, cớ gì phải bắt bản thân đi thích ứng?
“Thế giới này phải vì ta mà quay, làm gì có chuyện ta phải vì nó mà uốn éo, hệ thống mày nói có đúng không?” Khương Bồng Cơ cười hỏi
Hệ thống khinh bỉ nói: “Cô lên trời còn chưa thỏa mãn, còn muốn đâm thủng trời luôn sao?”
“Trời nào có phải giấy, dễ gì mà đâm thủng được?” Khương Bồng Cơ giả vờ không hiểu vặn lại hệ thống.
Cô chính là thích nhìn thấy hệ thống giãy nảy lên như thế, cực kỳ khó chịu với hành vi của cô nhưng lại bó tay không làm gì được, thật đáng yêu.
Hệ thống đè nén lại cơn tức: “Không thèm nói nữa, lại nói vài câu với cô chắc cục cưng lên cơn nhồi máu cơ tim mà về xưởng lắp ráp lại mất.”
Khương Bồng Cơ trước sau giữ nụ cười mỉm, nhìn ra đình đài bên hồ trong đình viện, không biết trong đầu đang suy nghĩ chuyện gì.
Màn đêm buông xuống, tiếng ồn ào huyên náo của ban ngày dần lắng xuống, bóng đêm tĩnh mịch chiếm lấy mặt đất.
Kế phu nhân tĩnh dưỡng vài ngày, sắc mặt vốn đã khá hơn rất nhiều. Chỉ là, bệnh lâu năm như vậy cho dù không ngừng rót vào thuốc tốt nhưng không biết tới khi nào mới có thể bù lại sức khỏe như xưa.
Ban ngày, cắn răng đi gặp đứa con trai trên danh nghĩa khiến tâm tình bà dao động cực lớn, trong mắt chất chứa đều là sự thù hận.
Cảm xúc kích động quá lớn, sau khi về nghỉ tự nhiên bệnh sẽ trở nặng thêm, tỳ nữ vội vàng mời y quan tới xem bệnh.
“Vẫn không thích uống thuốc như thế à, ăn chút mứt hoa quả đi.”
Liễu Xa vừa bước vào phòng liền trông thấy dáng vẻ bịt miệng muốn nôn của bà, bèn cầm lấy hộp mứt đưa tới.
Kế phu nhân lặng lẽ nhận lấy, nhỏ giọng nói: “Vẫn là tỷ phu hiểu muội nhất, biết muội không thích mấy thứ thuốc đắng ngắt này.”
“Có hiểu cũng chẳng làm gì được, nên uống thì vẫn phải uống thôi, nếu không làm sao khỏe được?” Liễu Xa cười nói, “Đừng ăn nhiều quá, không lại sâu răng đấy.”
“Tỷ phu trước giờ nếu không có chuyện sẽ không lên Điện Tam Bảo*. Hôm nay đột nhiên đến chỗ muội, chắc là có chuyện muốn nói với muội phải không?” Kế phu nhân không nghe khuyên nhủ, nhét mứt liên tục cho tới khi đầy miệng, lúc này mới có thể át được cái vị đắng ngắt trong miệng. “Huynh có gì nói thẳng đi.”
*Tam Bảo: là Phật, Pháp, Tăng; Điện Tam Bảo = chùa.
Liễu Xà thấy vậy, không nhịn được thở dài một hơi.
Tuy trên danh nghĩa hai người là vợ chồng, nhưng thực chất trước giờ đều không có loại quan hệ này, phải nói là anh trai em gái thì đúng hơn. Mỗi lần nhìn thấy Kế phu nhân, ông đều mơ hồ cho bà vẫn là con bé ngây thơ luôn lẽo đẽo sau mông A Mẫn năm nào.
Chỉ là, đến cùng vẫn là không giống nhau.
Nghĩ tới tên đầu sỏ giày vò con bé trở thành bộ dạng này, một người luôn bình tĩnh như Liễu Xa cũng không kiềm chế được run rẩy.
“Mạnh phủ đã xảy ra chuyện, phủ Quận thủ của Mạnh Trạm bị thiêu cháy, quận Mạnh hiện tại khắp nơi đều là loạn dân. Mạnh Gia Quân chỉ lo tin tức lộ ra mà không biết đi vỗ về làm dịu dân chúng lại, còn trấn áp một cách máu tanh, khiến cho dân chúng oán hận... Nếu muội muốn đạp một cước thì đây là cơ hội tốt.”
Kế phu nhân nghe xong, bỗng ngẩn ra, sau đó lại cười như điên như dại.
“Muội đã nói mà, còn tưởng là cái nhà đó nhìn muội sống vui vẻ thoải mái không quen nên mới cố ý tới đá đểu, không ngờ sự thật lại là như vậy.” Kế phu nhân cười đến chảy nước mắt, bộ dạng này khiến Liễu Xa sững người, cảm xúc ông có chút hỗn loạn, không biết nên làm sao.
“Tỷ phu trước đây không phải đã từng nói, phá một ngôi chùa còn hơn hủy một mối hôn nhân sao?”
Liễu Xa lắc lắc đầu: “Muội vẫn ghi thù câu nói này sao, đã lâu lắm rồi...
Trước khi A Mẫn đi, người cô ấy muốn xin lỗi nhất chính là muội, huynh cũng phụ muội rất nhiều. Muội là em vợ của huynh, nay lại là vợ trên danh nghĩa, huynh không bênh muội chẳng lẽ lại đi bênh Mạnh Trạm?”
Lấy người ta nhưng lại không thể thực hiện được nghĩa vụ phải làm, khiến người ta phải thủ danh tiết, đây là lỗi của ông.
Đối với lỗi lầm của mình, Liễu Xa luôn nhớ kỹ.
Kế phu nhân cúi đầu cười: “Tỷ phu nói như thế, thật khiến muội xấu hổ. Nếu lúc trước tỷ phu không thu nhận muội thì làm gì có phu nhân cành vàng lá ngọc của Liễu phủ hôm nay? Muốn nói thua thiệt, tất nhiên phải là muội thiếu tỷ tỷ và tỷ phu. Hơn nữa vị trí của muội hôm nay vốn dĩ là của tỷ tỷ.”
Năm đó, Liễu Xa không chịu thu nhận thì cũng không ai dám ý kiến gì với ông.
Liễu Xa lại không nợ bà cái gì!
Lấy bà, ngược lại khiến Liễu Xa dính phải rất nhiều phiền phức.
Vợ mất, lấy em gái của vợ, lại còn là người phụ nữ bị nhà chồng đuổi về... người không biết chuyện sao có thể không nghĩ nhiều đây? Đã thế Mạnh phủ còn hắt nước bẩn, vũ nhục bà và Liễu Xa gian díu với nhau từ lâu...
Những ngày tháng đó giờ thật không muốn nghĩ tới.
Liễu Xa cười khổ, thật sự là ông không có chút trách nhiệm nào sao?
Mạnh Trạm là bạn đồng môn với ông, hơn nữa lại là con cháu của chiến thần Mạnh Tinh. So với những người khác, Liễu Xa đương nhiên càng thiên vị bạn của mình, cũng ỷ vào sự hiểu biết của mình với Mạnh Trạm, cho rằng hắn là người tốt. Kết quả...
Nếu không phải mắt ông mù, nhiều lần bới móc đối tượng chọn làm chồng cho Cố Trăn mà A Mẫn nhìn trúng, thì làm gì có nhiều chuyện tai hại như thế?
Dường như nhìn ra suy nghĩ của Liễu Xa, Kế phu nhân thở dài nói: “Nếu không có tỷ tỷ thương xót, muội đã sớm bị bọn nô tài hành hạ chết rồi. Tuy có cha ruột nhưng thà không có còn hơn, địa vị của người mẹ đã khuất lại thấp kém, trong Cố phủ có ai xem muội ra gì? Cũng may còn có tỷ tỷ nhân từ thương yêu.”
Cố Mẫn không lớn hơn bà bao nhiêu, nhưng bà luôn cảm thấy bản thân dường như là do tỷ tỷ ấy nuôi lớn.
“Nếu như không phải năm đó tỷ tỷ cứu muội từ giếng ra thì làm gì có Cổ Trăn của ngày hôm nay?”
Đại phu nhân không để ý tới hôn sự của bà, chỉ có vị tỷ tỷ đã gả ra ngoài tự mình giúp bà chọn chồng. Những hiền tài trải qua sự lựa chọn kỹ càng của tỷ tỷ đều là nhân tuyển tốt trong rất nhiều người, thế nhưng, bà mắt mù nên mới chọn trúng tên khốn nạn nhất.
Năm đó, nếu bà ngoan ngoan gả cho vị Nhị lang mà tỷ tỷ khổ tâm chọn lựa, có lẽ bây giờ bà đã sống một cuộc sống thoải mái.
Thế nhưng, cuộc sống bây giờ cũng rất tốt rồi, Kế phu nhân khép mi lại, khóe miệng nhoẻn ra nụ cười.
Sống vui vẻ, chăm sóc tốt giọt máu duy nhất trên đời này của tỷ tỷ, phúc tỷ tỷ hưởng không được, bà thay tỷ tỷ hưởng.
Bây giờ bà chỉ cần yên tâm dưỡng bệnh, những ngày tháng tốt đẹp chân chính còn ở phía sau.
Còn Mạnh Trạm sao?
Như tỷ tỷ thường nói “có thù báo thù, có oán báo oán”, một đời người chỉ có vài chục năm ngắn ngủi, có thể sống theo ý mình thì sao phải ủy khuất bản thân?
Thời thế thay đổi, rồi sẽ có một ngày, Mạnh Trạm sẽ phải như chó nhà có tang quỳ rạp dưới chân bà, đê tiện như con sâu cái kiến vậy!
Kế phu nhân hừ lạnh một tiếng, trong đầu hiện lên những chuyện đã qua. Càng nghĩ, trái tim trầm lắng như mặt hồ lại bắt đầu nổi sóng.