Kỳ Quan Nhượng thở dài một tiếng rồi nói thật: “Được Liễu Quận thủ ưu ái như vậy, ta lại cảm thấy lo lo.”
Khương Bồng Cơ cười cười: “Văn Chứng lo cái gì, em gái dòng thứ nhà ta mới chín tuổi. Có muốn tìm rể cũng sẽ không chọn người lớn tuổi như Văn Chứng, thế nên Văn Chứng cứ yên tâm đi. Được phụ thân ta coi trọng chỉ có lợi cho cậu mà thôi, cứ nhận là được.”
Kỳ Quan Nhượng: “…” Nói cũng thật có lý!
“Nếu hôm nào đấy, cậu bị người ta xử lý vì cái thói nói năng không biết lựa lời này, thì ta cũng chẳng ngạc nhiên đâu.”
Khương Bồng Cơ trợn mắt: “Chậc, Văn Chứng đúng là không hiểu thế nào là phát huy sở trường, hạn chế sở đoản cả.”
Kỳ Quan Nhượng không hiểu hỏi lại: “Phát huy sở trường, hạn chế sở đoản?”
“Người có thể nói lại được ta, chắc chắn không đánh thắng được ta. Người có thể đánh thắng được ta, chắc chắn còn chưa ra đời.”
Kỳ Quan Nhượng: “…”
Khương Bồng Cơ cau mày hỏi Kỳ Quan Nhượng: “Thầy định xử lý việc này như thế nào?”
Tuy rằng không nói rõ ràng, nhưng Kỳ Quan Nhượng thoắt cái liền hiểu Khương Bồng Cơ đang nói tới chuyện gì.
“Nhà họ Mạnh muốn bảo vệ Mạnh Lượng nên chuyện này có hơi khó xử lý. Nếu chỉ dựa vào sức của một mình Công Tào tiên sinh e rằng sẽ không có tác dụng gì. Trừ phi…” Kỳ Quan Nhượng nở một nụ cười âm u nói tiếp, “Quang minh chính đại không được, vậy thì chuyển sang chơi âm mưu quỷ kế.”
Không có nhà họ Mạnh chống lưng, ai biết Mạnh Lượng là đứa nào?
“Văn Chứng đã có kế hoạch?” Khương Bồng Cơ hỏi.
Kỳ Quan Nhượng nghĩ nghĩ rồi nói: “Nghe nói vị Đô úy kia sau khi đốt phủ Quận thủ thì mất tích, không rõ sống chết. Với cách làm người của vị Đô úy này, nếu ông ta chưa chết chắc chắn sẽ không chịu buông tha cho Mạnh Lượng. Có lẽ ông ta đang giấu giếm tung tích để âm thầm truy sát Mạnh Lượng.”
“Hay nói cách khác, nếu như bây giờ Mạnh Lượng đang ở Hà Gian, thì cũng có khả năng vị Đô úy kia cũng đang ở Hà Gian!”
Khương Bồng Cơ nghiêm túc nghe Kỳ Quan Nhượng nói: “Thế nên, Văn Chứng muốn mượn đao giết người?”
Kỳ Quan Nhượng thẳng thắn thừa nhận: “Công Tào tiên sinh không so được với nhà họ Mạnh, nếu muốn báo thù đương nhiên không thể để lộ ra là mình có dính líu tới chuyện này.”
Khương Bồng Cơ nói tiếp: “Cách của Văn Chứng với cách của ta rất giống nhau, nhưng mà ta cảm thấy nếu chỉ như thế không thôi, thì có lẽ chúng ta hơi thiệt thòi.”
“Thiệt thòi? Tại sao lại nói như thế?”
Cô đứng dậy nói với Kỳ Quan Nhượng: “Văn Chứng đi theo ta đến một nơi, nhìn thấy rồi sẽ hiểu thôi.”
Kỳ Quan Nhượng tưởng cô dẫn mình đến nơi nào đó trong Liễu phủ, nhưng không ngờ cô lại bảo người đi chuẩn bị xe ngựa, đi thẳng ra ngoại thành.
Trên đường, Khương Bồng Cơ không nói câu nào. Kỳ Quan Nhượng thấy thế cũng nhắm mắt nghỉ ngơi. Chiếc xe ngựa nhanh chóng đi về phía nông trang, con đường càng lúc càng nhấp nhô, nhưng trong xe cũng không xóc nảy mấy.
Đợi đến khi Kỳ Quan Nhượng bước xuống xe, anh ta không nhịn nổi tò mò nữa liền hỏi: “Lan Đình muốn để ta nhìn thấy cái gì?”
“Lát nữa thấy rồi thì biết, chậc, đến sớm đến muộn không bằng đến đúng lúc, Văn Chứng nhìn sang bên kia xem.”
Nhìn theo hướng Khương Bồng Cơ đang chỉ, anh ta thấy mười mấy bóng người đang chạy ra khỏi rừng.
Thời tiết lúc này rất mát mẻ, nhưng những người này đều ướt sũng mồ hôi, quần áo ướt nhẹp dính vào da thịt, để lộ ra những đường cong của cơ bắp.
Quan sát một cách tỉ mỉ, anh ta liền phát hiện ra trên vai họ còn đeo một cái
giỏ trúc. Nhìn dáng vẻ cố gắng hết sức cộng với mồ hôi đầm đìa cùng độ sâu của dấu chân in trên mặt đất, có thể thấy trọng lượng của cái giỏ trúc đó cũng không nhẹ.
“Đây là?” Kỳ Quan Nhượng nghi ngờ hỏi.
“Bộ khúc, của ta.” Khương Bồng Cơ nói vắn tắt, mấy người kia như thể không nhìn thấy bọn họ, lúc chạy ngang qua sườn hai người, tiếng thở hồng hộc nghe rất rõ, “Văn Chứng nhìn xem, hiện tại bọn họ đang thiếu thứ gì.”
Kỳ Quan Nhượng chăm chú nhìn thật kỹ: “Tại sao không có người dẫn đầu…”
Nói đến đó, anh ta lập tức quay ngoắt sang nhìn Khương Bồng Cơ.
“Không có tí hăng hái nào cả, cứ như đang đi chịu phạt chứ không phải đang huấn luyện. Đối với bọn họ mà nói, đây chỉ là vì hoàn thành nhiệm vụ chứ không phải là cố gắng luyện tập để bảo vệ cái mạng của mình. Bởi vì, bọn họ đang thiếu một con sói đầu đàn có thể gắn kết bọn họ lại thành một đoàn thể.”
“Chẳng lẽ là… cậu thế nhưng lại… chẳng lẽ cậu không sợ bị Mạnh thị trả thù?”
Kỳ Quan Nhượng hít mạnh một hơi, cho dù bản thân cũng là kẻ kiêu ngạo bất tuân, nhưng lúc này anh ta cũng bị sự bạo gan của Khương Bồng Cơ làm cho hết hồn.
Ý của cô đã rất rõ ràng, cô đang muốn chiêu mộ vị Đô úy kia.
“Thế thì có làm sao?” Khương Bồng Cơ thản nhiên nói, “Dựa vào phúc đức của tổ tiên mới có được ngày hôm nay, thế mà càng lúc càng hủ bại. Lẽ nào bọn họ không biết đạo lý “tổ chim bị lật thì trứng làm sao còn nguyên vẹn”, Đông Khánh sụp đổ rồi bọn họ còn có thể an toàn sao?”
Lúc này, Kỳ Quan Nhượng đã khiếp sợ đến mức không nói được gì. Anh ta cũng đã rất nhiều lần nghĩ đến những gì Khương Bồng Cơ vừa nói, nhưng cái câu “quốc gia sắp vong” thì lại chưa từng dám thốt ra bao giờ.
Khương Bồng Cơ xì một tiếng khinh thường: “Theo như những gì ta được biết, Nam Man đang giao chiến với Nam Thịnh, kết quả của cuộc chiến này sẽ nhanh chóng có thôi. Đông Khánh giáp với Nam Thịnh, bây giờ lại đang trong tình trạng loạn trong giặc ngoài, Nam Thịnh đại bại quay sang mượn binh của Đông Khánh thì Văn Chứng cảm thấy Đông Khánh liệu còn yên ổn được nữa không?”
Môi hở răng lạnh, Nam Thịnh mà bị Nam Man nuốt mất, Đông Khánh sẽ phải đối mặt với thế gọng kìm của Nam Man và Bắc Cương.
Để tránh lâm vào tình cảnh đó, nếu như Nam Thịnh xin mượn binh, Đông Khánh không muốn cho mượn cũng phải cho.
Vậy thì vấn đề ở đây là?
Bao nhiêu năm nay Đông Khánh trọng văn khinh võ, cả triều chỉ có mỗi phủ Trấn Bắc Hầu là còn có thể đứng ra gánh vác. Mà bây giờ Quan Gia lại đang ngấp nghé binh quyền trong tay phủ Trấn Bắc Hầu, coi bọn họ như cái gai trong mắt… tình thế bây giờ còn có thể cứu vãn?
Thiên hạ loạn, cũng chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.