Một giọng nói vui vẻ vang lên: “Quào! Ký chủ, ký chủ, ký chủ có nhớ tui hông?”
Khương Bồng Cơ lạnh nhạt đáp: “Không nhớ, không có mày đỡ điếc tai.”
Sau khi thăng cấp, hệ thống càng trở nên giống con người hơn. Da mặt cũng càng thêm dày, không giống như trước kia hơi tí lại oa oa khóc lóc.
Sau khi nâng cấp xong nó cũng hiểu rõ một điều, dù gì đi nữa Khương Bồng Cơ cũng là ký chủ của nó. Hai người căn bản là không thể tách rời, Khương Bồng Cơ có ghét nó đến mức nào đi nữa thì vẫn cứ cần đến nó. Một hệ thống vạn năng như nó có thể giúp đỡ ký chủ hoàn thành dã tâm và nguyện vọng.
Khương Bồng Cơ vừa trả lời Kỳ Quan Nhượng, vừa nói chuyện với hệ thống: “Mày bảo mày cần 12 tiếng để nâng cấp, sao tao lại có cảm giác như mất gần 24 tiếng thế? Tao vốn cho là hôm nay vẫn livestream được như bình thường.”
Hệ thống “á” một cái rồi nói với vẻ né tránh: “Thời gian nâng cấp vượt quá dự tính… cho nên hơi lâu.”
Khương Bồng Cơ cười giễu, nhưng cũng không hỏi chuyện này nữa mà chuyển sang vấn đề khác.
“Sau lần nâng cấp này, mày có bớt vô dụng hơn trước kia không đấy?” Khương Bồng Cơ chưa bao giờ giấu giếm sự chán ghét của cô với hệ thống cả, bản thân nó cũng đau lòng không biết bao nhiêu lần vì chuyện này, “Nói tao nghe xem, nếu như vẫn giẻ rách như cũ thì tao thấy mày nên đi nâng cấp lần nữa đi thì hơn, thời gian không thành vấn đề, mày muốn nâng cấp bao lâu cũng được.”
Bị cô thẳng thừng chế giễu như thế, hệ thống lại buồn lần thứ n+1.
Hệ thống kiêu ngạo nói: “Tui của ngày hôm qua, ký chủ thích hay không thì tùy. Nhưng, tui của ngày hôm nay đảm bảo ký chủ không với nổi.”
Nghe giọng điệu của hệ thống, Khương Bồng Cơ gần như có thể mường tượng ra cái bản mặt kiêu ngạo của nó.
“Ầu, nói nghe coi? Tao cũng muốn biết một cái hệ thống giẻ rách như mày có thể nâng cấp được đến trình độ nào.”
Hệ thống kiềm chế cơn xúc động muốn xù lông lên cào vào mặt Khương Bồng Cơ lại, nó giả vờ ho hai cái rồi nói: “Vậy thì ký chủ nghe nè. Để cung cấp sự phục vụ tốt nhất cho ký chủ, khi nâng cấp tui đã tải phần mềm bổ trợ trạng thái cảm xúc về, nó có thể khiến việc giao tiếp giữa chúng ta nhẹ nhàng hơn. Để tăng tốc độ tích lũy điểm của Streamer cũng như sự hấp dẫn của kênh livestream, tui còn tải thêm phần nhiệm vụ tức thời bắt buộc nữa.”
“Nhiệm vụ tức thời bắt buộc?”
Khương Bồng Cơ âm thầm cau mày, nhưng không thể hiện ra bất cứ sự bất thường nào.
Hệ thống hưng phấn nói tiếp: “Có nghĩa là hệ thống sẽ tức thời phân tích những nhân vật và sự kiện xung quanh ký chủ, sau đó sẽ bất chợt ra nhiệm vụ bắt buộc để cho ký chủ có thể dung nhập vào thời đại này một cách hoàn mỹ hơn. Sau khi ký chủ hoàn thành nhiệm vụ sẽ được phần thưởng vô cùng phong phú.”
Khương Bồng Cơ hỏi thẳng: “Những nhiệm vụ thế này, tao có thể từ chối được không?”
Hệ thống lập tức trả lời: “Không thể, đây là những nhiệm vụ được tự động thêm vào bảng nhiệm vụ, làm những nhiệm vụ này chỉ có lợi cho ký chủ mà thôi.”
Khương Bồng Cơ lạnh lùng cười, có lợi?
Vậy trong trường hợp không thể hoàn thành nổi hoặc nhiệm vụ thất bại thì sao?
Cô xưa nay vốn cực kỳ ghét những hành động có tính chất cưỡng ép như thế này.
Hệ thống nhạy bén phát hiện ra sự khó chịu của Khương Bồng Cơ đối với chuyện này, thậm chí là cả chán ghét và bài xích.
Nó cẩn thận hỏi: “Ký chủ hình như không thích làm những nhiệm vụ kiểu như này thì phải. ”
“Tại sao tao lại phải làm những nhiệm vụ có tính áp đặt như thế? Nếu như nội dung nhiệm vụ đó đi ngược với mong muốn của tao thì sao? Nếu như tao từ chối không làm thì sao? Hoặc, nhiệm vụ thất bại thì như thế nào?” Khương Bồng Cơ hỏi liên tiếp một chuỗi câu hỏi khiến hệ thống không kịp đáp, “Tao không hứng thú với cái phần thưởng sau khi hoàn thành nhiệm vụ, là ai cho phép mày tự tiện bày ra cái trò này?”
Hệ thống nghẹn lời, ngay sau đó giọng nói của nó trở nên cứng rắn: “Tôi mong ký chủ không nên tùy hứng như vậy. Đây chính là kết quả chuẩn
xác nhất được đưa ra sau khi hệ thống phân tích rất nhiều lần. Là hệ thống của cô, cô tốt thì tôi mới tốt được, mong ký chủ hãy hiểu lấy điều này.”
Khương Bồng Cơ dài giọng nói: “Mày muốn ra nhiệm vụ là chuyện của mày, làm hay không là chuyện của tao!”
Hệ thống im lặng một hồi lâu, sau đó nó nói với mới giọng rất chân thành tha thiết, “Nếu như ký chủ vẫn cố chấp như vậy thì cô sẽ phải hối hận đấy. Cô phải biết rằng, lợi ích luôn đi đôi với mạo hiểm, nếu cô hoàn thành những nhiệm vụ này thì sẽ có phần thưởng rất phong phú. Nhưng thất bại hoặc không làm, cô sẽ phải chịu phạt vì nhiệm vụ thất bại.”
Đôi môi mỏng của Khương Bồng Cơ cong lên, cô cụp mắt xuống che giấu sát ý đang hiện lên trong mắt.
Những gì hệ thống nói đã khơi dậy sự phản nghịch trong cô, cô tức giận nói: “Chịu phạt thì chịu phạt, mày tưởng Khương Bồng Cơ tao là người bị người ta uy hiếp từ nhỏ tới lớn sao?”
Hệ thống hiện tại có lo sốt cả vó lên cũng vô ích, bởi vi nó đã khơi dậy tâm lý phản nghịch của Khương Bồng Cơ một cách triệt để rồi. Nó càng muốn cô làm thì cô lại càng không muốn làm theo ý nó.
Sau cùng, hệ thống chỉ đành tức giận nói: “Lòng tốt mà bị coi là lòng lang dạ thú, ký chủ cô cứ thế này thì sẽ phải chịu khổ đấy.”
Vốn tưởng rằng Khương Bồng Cơ sẽ hân hoan đến phát cuồng, cho nên nó mới tự ý bổ sung phần mềm nhiệm vụ tức thời này để giúp cô đi lên đỉnh cao của cuộc sống nhanh hơn. Trong kí ức của nó, có rất nhiều hệ thống đều làm như vậy.
Ký chủ nhà người ta nhìn thấy phần thưởng của nhiệm vụ là hai mắt sáng rực. Ký chủ nhà nó thì hay rồi, thân lừa ưa nặng, phản ứng kịch liệt gay gắt.
Khương Bồng Cơ chỉ đáp lại nó một câu: “Hôm nay tao mệt, tạm thời không muốn livestream. Mày không có việc gì thì yên tĩnh giùm, tao đau đầu.”
Muốn chơi trò vừa đấm vừa xoa ép cô phải vào khuôn khổ sao?
Ha ha, cái hệ thống này hình như vẫn chưa biết tính cách thật sự của cô rồi!
Ngay cả người thầy hướng dẫn cô ngày xưa cũng đừng hòng ép buộc được cô chứ đừng nói đến một cái hệ thống có lai lịch bất minh như nó.
***
Kỳ Quan Nhượng phát hiện ra sắc mặt của Khương Bồng Cô tái đi liền hỏi han: “Lan Đình cảm thấy không khỏe à?”
Khương Bồng Cơ mệt mỏi nói: “Xe xóc quá, hơi đau đầu.”
Xóc lắm sao? Kỳ Quan Nhượng ngạc nhiên, anh ta có thể nói so với xe của phủ Công Tào tiên sinh thì xe này đã khá hơn nhiều rồi không?
Hai người không nói thêm gì nữa, khi về đến Liễu Phủ thì cũng vừa qua giờ cơm tối.
Liễu Xa và Ngụy Uyên trò chuyện với nhau rất vui vẻ, thấy Khương Bồng Cơ và Kỳ Quan Nhượng cùng về với nhau thì cả hai đều tỏ ra vui mừng.
Hàn huyên thêm mấy câu, Ngụy Uyên liền chào Liễu Xa để đi về. Chuyến đi hôm nay đã đạt được mục đích, ông không cần thiết phải ở đây thêm nữa.
Sau khi tiễn Ngụy Uyên về, Khương Bồng Cơ quay về viện của mình, cứ thế nằm lăn lên giường ngủ luôn.
Cô đang lim dim chưa kịp ngủ thì bên ngoài vang lên giọng nói hơi run của Lộng Cầm.
“Lang quân, vị khách ở ngoại viện kia muốn gặp ngài!”
Khương Bồng Cơ vẻ mặt đen kịt, hất tung chăn ra, dám mò đến đây vào lúc này, chán sống đến thế sao!