Mấy tên tay chân bị mắng xối xả nhưng không dám lên tiếng phản bác vào lúc này.
Cái sòng bạc này kiếm tiền bẩn ở Hà Gian đã mấy năm, từ trước đến nay chỉ có sòng bài điều khiển đùa bỡn con bạc khiến cho bao nhiêu con bạc táng gia bại sản, bán vợ đợ con?
Có thể nói cái sòng bạc này được thành lập và hoạt động bằng máu và nước mắt của cả gia đình các con bạc. Thế nhưng, không ngờ bọn chúng lại có một ngày “chơi nhạn lại bị nhạn mổ mắt”, bọn chúng bị một thằng nhóc choai choai cho vào bẫy.
Hơn 4,000 lượng bạc đấy!
Người bình thường làm cả đời cũng không kiếm được ngần ấy tiền đâu.
Đối diện với trận lôi đình của lão chủ, cuối cùng cũng có một tên dũng cảm đứng ra hỏi.
“Ông chủ… cái thằng bắt được nên xử lý thế nào ạ?”
“Đương nhiên là nhốt vào phòng chứa củi rồi, chẳng lẽ tao còn cung phụng nó như thần tài?”
Lão chủ sòng bạc tức đến mức phát rồ, chỉ hận không thể đạp nát cái đầu của Mạnh Lượng ra, nhưng cuối cùng lão ta vẫn kiềm chế được bản thân.
***
Ở một nơi khác, Khương Bồng Cơ đang đưa Lộng Cầm đi mua quần áo mới, cuối cùng đội cho cô nàng một cái mũ có màn che dày lên.
“Lang quân, thế này có ổn không ạ?”
Từ lúc sinh ra đến giờ Lộng Cầm chưa bao giờ mặc quần áo đẹp thế này, cô nàng nhất thời luống cuống không biết nên nói gì mới phải, hai má đỏ ửng, cúi đầu không dám ngẩng lên nhìn vào mắt người đối diện.
“Hơi thiếu thiếu, nhưng mà đây là bộ quần áo duy nhất thích hợp, thôi dùng tạm vậy.”
Thời đại viễn cổ không có quần áo may sẵn, phần lớn đều là các nhà mua vải về tự may, có một số gia đình thậm chí còn tự mình trồng dâu nuôi tằm dệt thành vải, nhuộm màu rồi may áo.
Tuy thế nhưng vẫn có một vài nơi có bán đồ may sẵn ví dụ như các phường vải có quy mô lớn.
Có đôi khi, để giới thiệu cho khách hàng một cách cụ thể, bọn họ sẽ làm một vài bộ thành phẩm bày trong tiệm. Bọn họ cũng bán cả những bộ quần áo này, nhưng mà đó không phải hướng kinh doanh chính của phường vải.
Sau khi cải trang cho Lộng Cầm xong, Khương Bồng Cơ tiện tay mua thêm mấy miếng vải tốt để làm áo trong về tặng cho Đạp Tuyết và Tầm Mai.
“Đi thôi.”
Khương Bồng Cơ nói.
Lộng Cầm gật đầu, thả lớp sa trắng che mặt xuống.
Hệ thống nơm nớp lo sợ nói: “Ký chủ… cô không xem xét lại một chút sao?”
Khương Bồng Cơ lúc này đã bình tĩnh lại, nghiêm túc hỏi nó: “Cái phần mềm nhiệm vụ bắt buộc tức thời này của mày có thể gỡ ra được không? Đừng có thêm mấy cái nhiệm vụ vớ vẩn vào, có thêm vào tao cũng không làm đâu.”
Đối phương khổ sở nói: “Xin lỗi ký chủ, phải đợi đến lần nâng cấp sau mới có thể gỡ cái này ra được.”
“Hay nói một cách khác, trước khi mày nâng cấp lần thứ hai thì những cái nhiệm vụ trời ơi đất hỡi này vẫn cứ bất thình lình nhảy ra?”
Hệ thống cẩn thận quan sát vẻ mặt của cô, xác định chắc chắn cô không có ý định chửi mình mới run rẩy nói.
“Cũng không hẳn là bất thình lình, theo như hướng dẫn sử dụng của phần mềm thì lúc nào có nhiệm vụ cũng phải theo quy tắc. Ví dụ, ký chủ gặp được sự kiện trọng đại gì đó thì phần mềm này sẽ phân tích và rút ra kết quả cùng với cách làm tốt nhất sau đó mới công bố nhiệm vụ. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, ký chủ có thể thu được một giải thưởng nhất định, nếu như không hoàn thành nhiệm vụ hoặc nhiệm vụ thất bại thì giải thưởng sẽ bị đổi thành các hình phạt có giá trị tương đương…”
Khương Bồng Cơ nghe xong liền chìm vào im lặng, đúng vào cái lúc hệ thống tưởng rằng cô đã kệ xác nó rồi cô lại hỏi nó một câu: “Hệ thống, mày nói lại một lần nữa thật rõ ràng tao nghe, mày rốt cuộc là cái hệ thống gì? Tao muốn biết tên gọi đầy đủ!”
Hệ thống buồn bực, sao mà hỏi thừa thế?
Nhưng nghĩ đến tính tình của Khương Bồng Cơ nó lại cảm thấy nếu như mình mà không trả lời thể nào cũng bị cô chửi cho một trận. Nó thành thực đáp: “Tên đầy đủ là – Hệ thống
livestream cung đấu phát trên các thế giới song song.”
“Đúng thế, mày là Hệ thống livestream cung đấu phát trên các thế giới song song, thế nên phần mềm mày tải thêm về cũng phục vụ cho mục đích chính là cung đấu. Điều này có thể thấy được từ cái phần thưởng – “Eo thon dương liễu” kia, ha ha… nhưng cái này thì có tác dụng gì? Quả đúng là đàn ông thích eo nhỏ, có được một vòng eo thon gọn đúng là có thể khiến cho ánh mắt của đàn ông chú ý đến mình thêm một vài giây, nhưng mà…”
Giọng nói của Khương Bồng Cơ cực kỳ bình thản, nhưng mà cái sự bình thản đó lại khiến cho hệ thống sợ đến mức dựng tóc gáy.
“Cái tao muốn là giết chết hết tất cả những kẻ thù của tao, đường đường chính chính lên ngôi hoàng đế, chứ không phải là ngủ với tất cả đàn ông để bọn họ đưa tao lên ngôi.”
Trở thành hoàng đế và trở thành người phụ nữ của hoàng đế, hai khái niệm này hoàn toàn khác nhau!
“Cho nên... hệ thống, giờ thì mày câm – mồm – vào cho tao!”
Hệ thống im thin thít.
Lúc mới đầu, Khương Bồng Cơ cũng không có ý định “làm chuyện lớn” mãnh liệt như thế này. Nhưng cô lại bị cái hệ thống ngu xuẩn và cái bầu không khí ngu muội của cái thời đại này dồn vào thế phải làm. Cô không muốn mình bị thay đổi thế nên chỉ có thể nghĩ cách để thay đổi những người khác.
Còn về cái vụ trừng phạt điện giật cấp 5 mà hệ thống đã nói?
Ha ha, nó coi phương pháp huấn luyện chiến sĩ biến đổi gen là trò vặt sao?
Cái gọi là trừng phạt điện giật cấp 5 ấy thì có 90% là uy hiếp, còn 10% còn lại là gì cô cũng biết rất rõ.
Chính vì cô biết rõ thế nên cô hoàn toàn không sợ.
Vẫn câu nói cũ.
Muốn dùng thủ đoạn đấu với cô sao, cô nhắm mắt cũng có thể chơi chết nó, trí thông minh là thứ không phải cứ nâng cấp là có thể thay đổi được đâu.
Nhưng mà đây cũng là một cơ hội tốt, Khương Bồng Cơ nheo mắt cười.
Các chương trình huấn luyện của chiến sĩ biến đổi gen rất nhiều, nhưng có một hạng mục nòng cốt đó chính là sử dụng năng lượng bên ngoài để kích thích tính dẻo dai của cơ bắp.
Trừng phạt của hệ thống cũng không thể sử dụng điện thật, cùng lắm là sử dụng một dạng năng lượng tương tự như năng lượng điện để kích thích các dây thần kinh và các bắp thịt toàn thân, từ đó mang lại tác động giống như bị điện giật.
Nếu đã như thế thì đây đúng là cơ hội huấn luyện tốt.
***
Khương Bồng Cơ về phủ, đưa Lộng Cầm về viện của Mạnh Lượng đang ở, “Mấy ngày này em cứ ở tạm đây, đợi khi nào mọi việc ổn thỏa sẽ khôi phục lại trạng thái ban đầu.
Lộng Cầm gật đầu.
Đúng lúc này có một giọng nói từ xa vọng lại.
“Lang quân, cuối cùng ngài cũng quay về rồi, ngài mà đi lâu tí nữa thì nô phải chạy ra ngoài tìm vì lo mất…”
Đối phương nhìn thấy Lộng Cầm và Khương Bồng Cơ thì im bặt miệng.
Hóa ra, là thằng hầu của Mạnh Lượng tưởng hắn ta đã về.
Nhìn thấy thằng hầu, Khương Bồng Cơ bỗng bật cười, đúng lúc lắm, tí nữa thì quên mất còn một tên.