Người may mắn trốn được thì ngã dập mặt, người đen đủi thì bị vó ngựa đạp lên.
Ngay lúc đó có một phụ nữ trung niên bị đạp trúng ngực, rắc một cái, xương gãy nát, lưng lõm xuống thành một cái hố, hộc máu, chết ngay tại chỗ.
Lính gác cửa thành thấy tình hình hỗn loạn, liền tiến lên trước chấn chỉnh, liền thấy 23-30 người đàn ông cưỡi ngựa đeo gươm rút một tấm lệnh bài ra vứt cho bọn họ.
“Nhà họ Mạnh làm việc, ai dám ngăn cản? Mau tránh ra!”
Lính gác cửa thành đã từng thấy những kẻ ngang ngược hống hách, nhưng chưa bao giờ thấy cái loại cưỡi ngựa đạp chết người còn dám cao giọng xưng tên như thế này.
“Ngăn bọn họ lại, ngăn tất cả bọn họ lại!” Đội trưởng đội lính gác thành bực bội quát, mới sáng sớm đã xảy ra chuyện, lại còn có mấy người mất mạng, nếu như để cho hung thủ trốn thoát thì cái chức quan nho nhỏ này của hắn đừng hòng giữ được.
“Ông đây không biết, Hà Gian không có nhà nào họ Mạnh, bắt hết bọn họ lại!”
Chỉ là, binh lính chưa kịp xông lên, gã cưỡi ngựa đạp chết người đã rút roi quất mù một bên mắt của lính gác.
“Ta là người của Mạnh thị, lũ không có mắt!”
Mạnh thị?
Một trong bốn gia tộc lớn của Đông Khánh, Hoàng đế chân chính của đất Thương Châu?
Vẻ mặt của lính gác thành thay đổi mấy lần, sau cùng hắn ta mới nặn ra được một nụ cười.
“Ồ ồ ồ, hiểu rồi, không biết ngài đến đây là vì chuyện gì?”
“Đừng có lắm lời, mau để bọn ta vào thành, nếu làm trễ nải chuyện lớn thì cẩn thận cái đầu của các ngươi!”
Cái roi trong tay hắn ta quật xuống đất, ép đội trưởng của lính gác thành phải lùi lại phía sau một bước, đoàn người nọ rầm rập phi ngựa vào thành.
Trên cửa thành, binh sĩ đã sẵn sàng giương cung, chỉ chờ lệnh là bắn.
Sắc mặt vị đội trưởng nọ xanh mét, giơ tay ra hiệu cho bọn họ không được bắn.
Nếu đám người đó là thật sự là người của nhà họ Mạnh, chọc phải bọn họ, e là sẽ có họa giáng xuống đầu.
Nhưng mà vẫn phải phái người đi theo, ai biết bọn họ muốn làm cái quỷ gì ở đây!
Đối diện với người dân nằm trong vũng máu và những tiếng rên rỉ của người dân bị thương, đội trưởng đội gác thành siết chặt nắm đấm, phẫn hận nện lên tường thành.
“Mau chóng báo cáo chuyện này với Quận thủ, đưa những người bị thương đến Y quán. Lập danh sách những người bị thương và cả những người không may qua đời… chuyển danh sách này cho Quận thủ, để ông ấy định đoạt… Mạnh thị… khinh người quá đáng!”
Mới sáng sớm, bên ngoài cửa thành tràn ngập những tiếng khóc rên đau xót.
***
Ở một nơi khác.
Sau khi vào thành, đoàn người kia vẫn cho ngựa phi nước đại trên phố, may mà bây giờ vẫn chưa mở cửa thành, người đi lại không nhiều lắm.
“Có biết sòng bạc Phúc Lai ở đâu không?”
Gã cầm đầu
kéo cương ngựa dừng lại trước mặt một người qua đường, vẻ mặt người này rõ ràng là cả đêm chưa ngủ. Con ngựa tung vó lên cao suýt nữa đạp vào người hắn ta, khiến hắn ta sợ đến mức tỉnh cả ngủ.
“Yêm, yêm, yêm… biết, biết ạ…”
Người qua đường đó chính là một trong những con bạc vừa rời khỏi sòng bạc Phúc Lai sau một đêm điên cuồng đánh bạc.
“Biết? Biết thì tốt, mau đưa chúng ta đến đó, liệu hồn, chậm trễ việc là ăn roi đấy!”
Gã cầm đầu trong lòng vui mừng, những người đi theo sau trên gương mặt cũng hiện vẻ nhẹ nhõm.
***
“Là nơi này à?”
Sau một hồi vòng vèo, đoàn người dừng lại trước cửa một sòng bạc, ngay từ bên ngoài đã nghe thấy tiếng gào thét ầm ĩ.
“Đúng, đúng ạ… đây chính là sòng bạc Phúc Lai… vậy, ông lớn ơi, con có thể đi được chưa ạ?”
Gã dẫn đường nọ khom lung cầu xin, được sự đồng ý của gã cầm đầu liền chạy bán sống bán chết, như thể sau lưng có quỷ đang đuổi theo.
“Hừ, nhát như cáy!”
Mấy tên tùy tùng cưỡi ngựa đằng sau cũng cười ầm lên, châm chọc cái biểu cảm khiếp sợ và động tác đầy khôi hài của gã vừa rồi.
“Câm miệng, tìm được lang quân quan trọng hơn.” Gã thủ lĩnh quát rồi xuống ngựa tiến vào trong sòng bài.
20, 30 người đồng loạt ùa vào khiến cả cái sòng bài thoáng cái liền trở nên chật chội.
Tiểu nhị nhìn thấy bọn họ trong bụng liền giật mình đánh thót, khí thế của đối phương chẳng hề giống như đến đây để vui chơi… chẳng lẽ là… bọn họ chọc phải họa rồi?
Nghĩ đến đó tên tiểu nhị sợ toát mồ hôi hột, miễn cưỡng cười cười bước lên đón khách.
“Đừng lắm lời, ta chỉ hỏi ngươi một câu, người thiếu niên hai hôm trước các ngươi bắt giờ đang ở đâu?”
Biểu cảm của tên tiểu nhị đông cứng lại, trên trán bắt đầu ứa mồ hôi. Hắn ta lập lờ nói: “Khách quan nói gì thế ạ, chúng tôi làm ăn trong sạch, làm gì có chuyện giam giữ phi pháp, cũng đâu có bắt ai bao giờ.”