Cho dù hôm nay không gặp được Liễu Lan Đình mà Phong Cẩn khen ngợi, nhưng Hàn Úc cũng có ấn tượng rất tốt về Liễu Hoành.
“Ồ, Tứ lang quân đã về rồi?” Phong Cẩn và Hàn Úc ngồi xe ngựa trở về, vén rèm lên nhìn, đúng lúc đó cũng nhìn thấy chiếc xe ngựa buổi sáng chở Vu Mã Quân ra ngoài dừng trước mặt, “Đến đúng lúc lắm, Văn Bân xuống xe với Cẩn.”
Rất hiển nhiên, Vu Mã Quân cũng đã phát hiện ra bọn họ, hắn ta nhìn thấy Phong Cẩn bước xuống xe, trong xe vẫn còn một người nữa, trong bụng lập tức không vui.
Vu Mã Quân ngứa mắt gia thế của Phong Cẩn từ lâu, không phải là con cháu hoàng thất, có tư cách gì mà lại có thể diện hơn cả hắn ta? Có tư cách gì mà tài học, năng lực ưu tú hơn cả hắn ta?
Bề ngoài hắn ta đối xử với Phong Cẩn rất lễ độ, nhưng trong lòng cũng chẳng tôn trọng.
Nhưng đến khi nhìn thấy Hàn Úc bước xuống xe, phong thái lễ độ cùng gương mặt xinh đẹp ấy khiến cho sự không vui trong lòng Vu Mã Quân thoáng cái đã tan biến.
Trên gương mặt của hắn ta lại hiện lên nụ cười nhạt, dường như sự khinh thường cùng chán ghét vừa rồi không hề tồn tại.
Thật đáng tiếc, cả Phong Cẩn lẫn Hàn Úc đều là những người khó lường. Hay nói trắng ra thì bọn họ đều biết tỏng trong bụng Vu Mã Quân nghĩ gì, ở đây chỉ có mình Vu Mã Quân là diễn dở nhất.
Vu Mã Quân chưa kịp lên tiếng, Phong Cẩn đã chủ động giới thiệu Hàn Úc với hắn ta.
“Đây là bạn tốt của Cẩn, họ Hàn, tên chỉ có một chữ Úc, cậu ấy là học trò của Uyên Kính tiên sinh.”
Phong Cần nhấn mạnh mấy chữ “học trò của Uyên Kính tiên sinh”, ý bảo Vu Mã Quân đừng có biểu hiện mất mặt như thế, vừa nhìn thấy người đẹp là không nhấc nổi bước chân.
Cũng may, Vu Mã Quân cũng chưa đến nỗi hết thuốc chữa, lập tức thu lại ánh mắt nóng rực, mà chuyển sang chế độ dè dặt.
Hàn Úc cảm thấy ghê tởm khi nhìn thấy cái ánh mắt đó của đối phương, cậu nổi hết cả da gà lên.
Đột nhiên, Hàn Úc cảm thấy hối hận khi đã nhận lời Phong Cẩn đến đây, hiển nhiên là cái tên Vu Mã Quân này nam nữ đều xơi, đến lúc đó đừng để mình rơi vào bẫy của hắn ta.
Nghĩ đến đó, trong đầu Hàn Úc liền nảy ra một kế, cậu ta nở một nụ cười lạnh.
Vậy mà trong mắt Vu Mã Quân, nó lại biến thành vị “tuyệt sắc giai nhân” cảm thấy hài lòng với hắn ta…
Không thể không nói, cái sự hiểu lầm này quá lớn khiến Hàn Úc càng cảm thấy buồn nôn.
Vu Mã Quân coi thường Phong Cẩn nhưng vẫn không thích để đối phương thoát khỏi sự khống chế của mình, hắn ta thuận miệng hỏi mấy câu.
Phong Cẩn cười nhạt, trả lời rất kín kẽ, khiến cho Vu Mã Quân không tìm được một chút sơ hở nào.
“Thế hôm nay Tứ lang quân đến Liễu phủ có tiến triển gì không?” Phong Cẩn làm sao có thể không nhìn ra sự nhẹ nhõm đối phương đang cố gắng che giấu, rõ ràng là gặp được chuyện tốt.
Vu Mã Quân cho rằng Phong Cẩn có ý định đi theo phò tá hắn ta, nên cũng không giấu giếm Phong Cẩn. Hắn ta tiết lộ việc Liễu Xa đã hơi dao động và có ý định gả con gái cho hắn ta… tuy rằng chỉ là con gái dòng thứ nhưng người ta có một người cha tốt, có tiền, có lương thực.
Cứ nghĩ đến quận Hứa sung túc giàu có, Vu Mã Quân lại cảm thấy rạo rực, gần như hắn ta đã nhìn thấy cảnh Liễu Xa dốc toàn lực giúp đỡ hắn ta ngồi lên ngai vàng.
Phong Cẩn nghe vậy suýt nữa tuột tay làm rơi chén trà, nước trà sóng ra tay.
Cả Vu Mã Quân lẫn Hàn Úc đều cảm thấy kinh ngạc, người khác thất lễ là chuyện bình thường, nhưng kiểu người kỹ tính như Phong Cẩn mà cũng để mình thất lễ?
Thật đúng là không thể tin nổi!
Hàn Úc cụp mắt xuống, che giấu hàng loạt những suy đoán trong đáy mắt.
Chẳng lẽ Phong Cẩn có gì đó với nương tử của Liễu phủ?
Vu Mã Quân thì không nghĩ được đến thế, mà Phong Cẩn thì lại cảm thấy
rất oan uổng. Chẳng qua là cậu không phản ứng kịp, cứ tưởng Liễu Xa gả Liễu Hi đi mà thôi.
Cậu thật không dám tưởng tượng ra cái cảnh Khương Bồng Cơ yêu kiều e thẹn gả cho Vu Mã Quân… Phong Cẩn bị chính phán đoán của mình làm cho sợ thế nên mới thất lễ.
Nhưng Phong Cẩn nhanh chóng hiểu ra, vị nương tử nhà họ Liễu mà Vu Mã Quân nhắc đến là cô con gái dòng thứ của nhà họ Liễu.
“Thế thì mừng cho lang quân đã được như mong muốn, ôm được mỹ nhân về.”
Phong Cẩn vô tư cười, trên mặt không hề có nét ngấm ngầm chịu đựng hay không vui nào khiến Hàn Úc đang âm thầm quan sát cậu ta cảm thấy lạ: “Nhưng mà, Cẩn nghe nói, vị nương tử kia vẫn chưa tròn chín tuổi, đợi đến tuổi có thể đính hôn… ha ha, e rằng Tứ lang quân còn phải đợi một thời gian.”
Vu Mã Quân cũng biết tuổi tác của đối phương, nhưng mà điều đó thì có gì quan trọng?
Đừng nói là chín tuổi, cho dù có là chín tháng tuổi thì hắn ta vẫn phải đồng ý cuộc hôn nhân này.
Hắn ta không có gì để lung lạc được Liễu Xa, con cáo già đó quá giảo hoạt, mấy lần thử thăm dò đều bị ông ta giả vờ ngớ ngẩn cho qua.
Nếu như trở thành con rể của Liễu Xa, quan hệ của hai người tự nhiên sẽ trở thành đồng minh, cho dù đối phương không ủng hộ mình cũng sẽ không ủng hộ người khác.
Huống hồ, Liễu Xa chỉ có duy nhất một cô con gái, không có lý nào lại không thương yêu cho được.
Với cái tiếng hoàng tử, không cần hắn phải hạ thấp mình làm như thế, nhưng ai bảo thân phận hắn xấu hổ! Nếu như không nghĩ cách tranh thủ thì cả đời này đừng hòng mong thay đổi được.
“Cái này không phải là vấn đề, lấy về kính trọng với nhau là được.”
Đối với Vu Mã Quân mà nói cái mà hắn cần chính là cái tiếng “con rể Liễu Xa”, chứ không phải là người. Lấy về để cúng để thờ cũng được, dù sao cũng không thể ngăn được việc hắn ta phong lưu khắp nơi.
Phong Cẩn thấy thái độ của hắn ta như thế liền cười thầm trong bụng, quả nhiên ánh mắt của Khương Bồng Cơ rất sắc bén, đã sớm nhìn ra bản chất của tên Vu Mã Quân này rồi.
Vừa mới nhận lời trở thành con rể của Liễu Xa, trở về đã dòm ngó Hàn Úc, đúng là cặn bã của cặn bã.
Vu Mã Quân muốn đốt đèn trò chuyện thâu đêm với Hàn Úc, nhưng người ta học sâu hiểu rộng, đè bẹp hắn ta, nên căn bản là không có gì hay để nói.
***
“Úc cảm thấy kỳ lạ, Hoài Du ở cùng với cái thứ háo sắc như Vu Mã Quân bao nhiêu ngày như thế, tại sao vẫn không thấy hắn ta làm gì cậu?”
Phong Cẩn nói với vẻ bất đắc dĩ: “Dung mạo của Cẩn chỉ như châu ngọc trong khay, làm sao mà so được với dung mạo ngời ngời như trăng sáng của Văn Bân?
Hàn Úc: “…”
Phong Cẩn mà cậu ta biết tuyệt đối sẽ không nói những câu khiến người ta nghẹn họng như thế này.
Rõ ràng đang khen nhưng thực chất lại đang ngầm mắng, rốt cuộc là ai đã dạy hư cậu ta?
Khương Bồng Cơ tỏ vẻ, Phong Cẩn độc miệng, chẳng lẽ lại trách cô?
Hàn Úc không chịu yếu kém, chế nhạo nói: “Vừa nãy, lúc Vu Mã Quân nhắc đến chuyện đính hôn với nương tử nhà họ Liễu, tại sao Hoài Du lại thất lễ như vậy?”
Phong Cẩn bình tĩnh như không đáp: “Chuyện bao giờ thế?”