Thời đại này cũng đã có nỏ, hơn nữa còn được cải tiến vài lần, nhưng vẫn có rất nhiều khuyết điểm như tầm bắn ngắn, trọng lượng lớn, mang vác bất tiện. Cần có điều kiện bảo dưỡng nhất định bằng không rất dễ hỏng hóc. Công nghệ chế tạo theo kiểu chỉnh thể từng cái một và giá thành cao.
Vì những nguyên nhân trên mà rất ít người sử dụng nỏ và nó cũng không phổ biến.
Cho dù được phổ biến rộng rãi, Khương Bồng Cơ cũng không thích nó.
Qua sự cải tiến của cô đã rút ngắn được thời gian cài tên vào khung nỏ, điều này cũng nâng cao tính cơ động và tính linh hoạt của nỏ.
“Không biết giá thành phẩm của chiếc nỏ hoàn chỉnh này và thời gian chế tạo là bao lâu? Nếu giá thành phẩm cao, thời gian chế tạo lâu, với tay nghề của thợ mộc hiện nay thì không thể nào chế tác với quy mô lớn được, hơn nữa đây còn là một bí mật phải giữ kín, không thể để nhiều nhân công vào chế tác thêm nữa.” Khương Bồng Cơ cau mày nói, có chút không hài lòng với tình trạng này.
Có điều, hiện tại trong tay cô cũng không có nhiều người. Cho dù trang bị cho mỗi người một chiếc nỏ đã được cải tiến, thì với vốn liếng của cô chắc vẫn đủ.
***
Để tránh bị chú ý đến, Khương Bồng Cơ bọc chiếc nỏ lại bằng vải trắng, rồi cầm theo hơn mười mũi tên có kiểu dáng khác nhau rời khỏi Liễu phủ.
“Tới nông trang.”
Liễu phủ không hề phù hợp để thử nghiệm nỏ. Không phải là cô sợ kẻ dưới không kín miệng để lộ ra bí mật, cũng không phải là lo mình sẽ làm người khác bị thương, chỉ là trong phủ không có bãi đất trống nào rộng rãi thích hợp để thử nghiệm nỏ cả.
Theo tính toán của cô, tầm bắn của chiếc nỏ cải tiến này sẽ xa hơn một chút so với nỏ bình thường.
Lần này, ra khỏi phủ cô không cưỡi ngựa của mình mà ngồi xe ngựa để phu xe đưa tới nông trang.
Có Mạnh Hồn ở đây, việc huấn luyện của bộ khúc đã chính thức đi vào quỹ đạo, hiệu quả cũng rõ ràng hơn nhiều so với trước kia.
Cô xuống xe đúng lúc nhìn thấy một đám bộ khúc mình trần, trên vai vác một khúc gỗ dài ba thước, từng bước chạy về phía cô. Cuối đoàn người là dáng người nhỏ bé của Lộng Cầm. Lúc này, tất cả đã mệt vã mồ hôi.
Lộng Cầm rõ ràng là đã nhìn thấy cô, đôi mắt cô nàng hơi sáng lên, cũng kiên cường hơn.
Khóe môi của Khương Bồng Cơ nhếch lên, lúc Lộng Cầm đi ngang qua chỗ cô, cô thấp giọng nói một câu: “Nếu mệt rồi có thể dừng lại nghỉ ngơi chút, dù gì em cũng là con gái yếu đuối.”
Cô nhấn mạnh vào hai chữ “yếu đuối”.
Sau khi nghe được, Lộng Cầm mở to đôi mắt ngay sau đó cắn răng cúi đầu chạy tiếp.
Bước chân có vẻ như rất nặng nề nhưng chậm rãi, vải áo trên vai cô bị khúc gỗ cọ rách, bờ vai cũng bắt đầu rướm máu, trông rất thê thảm.
Khương Bồng Cơ thấy vậy bỗng nhiên cười khẽ: “Điều chỉnh lại hô hấp, từ từ mà theo kịp họ, ta ở đợi em ở thao trường.”
Lộng Cầm nghe thấy cô nói vậy liền hít một hơi thật sâu, bước chân dần dần trở nên kiên định hơn tiếp tục chạy theo đoàn.
Mạnh Hồn luôn theo sau, không cho phép ai lười biếng, thấy bóng dáng Khương Bồng Cơ liền vội đi đến hành lễ: “Thuộc hạ tham kiến lang quân.”
“Không cần đa lễ, hôm nay ta qua đây là có việc. Bảo bọn họ, huấn luyện xong tập trung ở thao trường đợi ta.”
Lúc này Mạnh Hồn mới chú ý tới trong tay Khương Bồng Cơ cầm một vật kỳ lạ được bọc trong vải trắng, trông có vẻ giống một cây cung.
Không đợi ông ta đoán, Khương Bồng Cơ hỏi: “Mấy ngày nay Lộng Cần huấn luyện thế nào?”
Mạnh Hồn trả lời theo phản xạ, đáp: “Tuy là nữ, nhưng nghị lực đáng kinh ngạc. Trong bộ khúc có vài kẻ lắm lời, thuộc hạ đã giáo huấn bọn họ rồi ạ. Chỉ là, Lộng Cầm nương tử dường như trong lòng có tâm sự, cũng không thích giao lưu với mọi người xung quanh lắm, sau khi huấn luyện xong vẫn tiếp tục khổ luyện.”
Nếu như là một tên đàn ông, Mạnh Hồn
sẽ thấy vui mừng, thậm chí là khen ngợi.
Nhưng đằng này, Lộng Cầm là phận nữ mà quyết tâm khổ luyện còn khủng khiếp hơn đàn ông, khiến ông ta phải khâm phục.
“Sau khi cô ấy tới, chắc cũng có người bàn tán sau lưng những lời rất khó nghe.” Khương Bồng Cơ cười lạnh, nói: “Chẳng qua chỉ là những lời thấp kém khinh thường, Lộng Cầm từng trải qua đả kích, tính cách đã được hình thành. Cô ấy khổ công luyện tập, đây là chuyện tốt, ít nhất thì không có khóc lóc ủ dột.”
Với Khương Bồng Cơ thì khóc lóc là hành động yếu đuối, chỉ xếp sau tự sát, không đáng để bênh vực.
Khóc lóc có thể giải quyết mọi chuyện không?
Không, nó chỉ khuyến khích những kẻ hãm hại mình càng thêm kiêu căng phách lối, khiến bản thân càng chịu khổ nhiều hơn.
Lộng Cầm bị người ta chế giễu nhục mạ, cô chọn cách vùi đầu khổ luyện, để tìm lại danh dự cho bản thân chứ không phải khóc lóc sướt mướt, đây là một sự tiến bộ vô cùng lớn.
Biểu cảm của Mạnh Hồn lúc này có hơi ngượng ngùng.
Lối sống của xã hội Đông Khánh cũng khá cởi mở, nhưng trong ấn tượng ăn sâu của nhiều người, đàn bà phụ nữ vẫn nên làm mấy việc liên quan tới nữ công gia chánh.
Sao phải khổ sở chịu huấn luyện như đám đàn ông làm gì?
Sau khi Lộng Cầm tham gia vào bộ khúc, quả thực có chút điều tiếng. Cũng có mấy kẻ thích ba hoa hóng hớt, không biết chừng mực ăn nói bậy bạ, khiến Lộng Cầm mấy phen tái mặt.
Mạnh Hỗn nhìn thấy có thể nạt nộ được một hai lần, nhưng không thể lúc nào cũng trông coi được, có những lúc ông không quản lý được bọn họ.
Ông ta ủ rũ nói: “Là thuộc hạ vô dụng...”
Khương Bồng Cơ rất bình tĩnh nói: “Có liên quan gì tới ngươi? Lộng Cầm khổ luyện, sau này cô ấy sẽ tự tìm lại danh dự cho bản thân, đâu cần ngươi xin lỗi? Muốn những người xung quanh nhìn nhận mình chỉ có thể dựa vào năng lực của bản thân, phụ nữ thì làm sao? Ở đây chỉ dùng nắm đấm nói chuyện, ngươi bảo vệ quá sẽ chỉ khiến những người xung quanh xem nhẹ năng lực của cô ấy, quan sát thôi là được rồi. Chỉ cần đừng quá đáng quá, những chuyện khác không cần quan tâm.”
Đến lúc Lộng Cầm đập cho những kẻ đã coi thường cô ấy, để xem ai còn dám coi thường cô ấy nữa?
***
Tới thao trường, từ xa Khương Bồng Cơ đã thấy Lộng Cầm đứng tách biệt hẳn so với đám người, khuôn mặt căng thẳng, mồ hôi nhớp nháp, ánh mắt sắc bén mang theo cả sự đề phòng.
Người đàn ông đang đứng cạnh đang muốn nói chuyện với cô cũng bị ánh mắt lạnh lùng của cô khiến cho nghẹn.
Khương Bồng Cơ thấy vậy, tiến lên nói: “Các ngươi thấy tấm bia ở đằng kia rồi chứ?”
Cô đặt câu hỏi, không ít người lên tiếng trả lời, chỉ mình tiếng của Lộng Cầm là lanh lảnh mà kiên định.
“Thấy ạ!”
Khương Bồng Cơ nhìn mấy người đàn ông to mồm nhưng không tập trung kia, rồi lại nhìn sang khuôn mặt có chút gầy gộc của Lộng Cầm.
Cô ngoắc ngoắc ngón tay gọi Lộng Cầm: “Em qua đây, tìm cách đứng tại đây nhưng vẫn bắn trúng mục tiêu ở đó.”