Khương Bồng Cơ sẽ không nuôi thứ vô dụng, cũng không có lòng từ bi.
Người dưới tay cô đều phải bảo đảm mình có giá trị, không có chính là vô dụng, giữ lại có ích lợi gì?
Cho nên, dù là dự định đem mấy người này mang về, cô cũng muốn để các cô ấy tự tạo ra giá trị của mình, cống hiến ra sức lao động.
Từ Kha thầm tính toán trong lòng: “Hết thảy liền nghe lang quân.”
“Lương thực cùng tiền bạc không đủ nữa à?” Khương Bồng Cơ hỏi.
Cô không muốn quá ỷ lại vào Liễu phủ, ngoại trừ nguồn vốn ban đầu, chi phí sau này toàn bộ phải tự cô nghĩ cách.
Ví dụ như... khoản tiền thắng được ở sòng bạc.
Cô giữ lại một ít cho Lộng Cầm, còn lại đều đưa cho Từ Kha đập vào bộ khúc.
Nếu như Từ Kha nói với cô thiếu tiền, e là cô sẽ phải lượn tới sòng bạc thêm lần nữa.
Từ Kha lắc đầu: “Vẫn còn dư, nhưng mục tiêu của lang quân không chỉ có thế này, dù sao cũng nên chuẩn bị trước, miễn đến lúc đó lại giật gấu vá vai.”
Hiện tại bộ khúc mới bao nhiêu người?
Dù có tăng thêm những tên thổ phỉ chưa thuần phục kia thì số lượng cũng chưa quá trăm người, chi tiêu cũng không lớn, tiền bạc Khương Bồng Cơ cho rất dư dả. Này là còn chưa nói tới chiến lợi phẩm cướp được đêm nay, đã đủ nuôi nhóm bộ khúc này mấy năm.
Nhưng dã tâm lang quân nhà mình không chỉ có như vậy, bộ khúc sau này cũng không chỉ có trăm người, thật đau đầu.
Làm quản lý thu chi, Từ Kha đương nhiên phải trù tính trước mọi vấn đề, cố gắng sao để một văn tiền có thể sử dụng thành hai văn tiền.
Khương Bồng Cơ khoanh tay trước ngực đánh giá Từ Kha một lượt từ trên xuống dưới: “Không tệ, ra dáng quản sự thu chi rồi đó.”
Từ Kha dở khóc dở cười: “Lang quân đừng chọc Kha nữa.”
Nói thật, trước kia cậu cảm thấy công việc quản lý thu chi này hẳn là rất nhẹ nhàng, thẳng đến khi cậu gặp lang quân.
Công việc này nặng hay nhẹ, hoàn toàn nằm ở người lãnh đạo.
Lần diệt phỉ này cũng coi như thắng lợi trở về, Khương Bồng Cơ để lại mấy người canh giữ đám thổ phỉ, chia bọn chúng ra từng tốp rồi mang về. Về phần của cải thì toàn bộ đều chuyển đi, nhân lúc trời chưa đen hẳn nhanh chóng rời đi, tránh làm kinh động tới các trại phỉ khác.
Thổ phỉ vung Hà Gian quá nhiều, nếu bị bại lộ sẽ khiến bọn chúng cảnh giác, lần sau rất khó ra tay.
“Hiếu Dư, trở về xem có ai bị thương không, có thì đền bù nhiều hơn, tránh rét lạnh lòng người.” Trên đường trở về, Khương Bồng Cơ đột nhiên nói, “Có thưởng có phạt, thưởng phạt rõ ràng, như thế mới không gây khiến lòng người xao động, cũng có thể bóp chết tai hoạ ngầm từ trong trứng nước.”
Từ Kha gật đầu: “Lang quân yên tâm, Kha nhất định sẽ làm thỏa đáng.”
Sau một đêm bận rộn, bộ khúc cũng lần lượt đi nghỉ ngơi.
Một nhóm khác thì canh giữ đám thổ phỉ bị trói, tránh chúng làm loạn.
Nông trang rất lớn, phòng trống cũng rất nhiều.
Từ Kha gọi người thu dọn hai gian phòng lớn, dọn một chiếc giường tập thể, phát cho mỗi tên thổ phỉ một bộ chăn đệm.
Vì phòng ngừa bọn chúng làm loạn, bọn họ còn cẩn thận chia nhỏ bọn chúng ra, phân vào từng đội bộ khúc, lần nữa chia lại đội hình năm người.
Bởi vì nhiều người, mỗi ngày chi tiêu cũng lớn, Từ Kha phải bận rộn không ít với các công việc sắp xếp lặt vặt, mãi đến buổi trưa, khó khăn lắm mới nghỉ được một chút.
Cậu đã từng xem qua cách ghi chép sổ sách thu chi của Liễu phủ, cảm thấy như vậy rất rõ ràng, lại dễ quản lý liền bê y nguyên dùng cho bộ khúc.
Sổ sách chi tiết ngắn gọn, các khoản tiền đều rõ ràng, dùng vô cùng tốt.
Khi cậu đang thống kê sắp xếp khoản thưởng cần phát xuống và tính nhẩm xem phải mua mấy con heo, thì ngoài phòng truyền đến tiếng của thím cậu.
“Thím, sao thím lại tới đây?” Từ Kha buông mọi chuyện trong tay xuống, đi ra mở cửa.
“Gia chủ chẳng phải thưởng vài cuộn vải sao? Thím thấy vải rất tốt, tính làm cho con hai bộ quần áo mùa xuân.”
Thím của Từ Kha là một phụ nữ vô cùng hiền lành, chỉ là lâu ngày làm lụng cực khổ mưu sinh, hai tay bà đầy vết chai nứt. Do chịu khổ, thị lực bà cũng kém đi rất nhiều, thế nên may vá cũng rất vất vả, nhưng Từ Kha hoàn toàn không ngăn cản bà.
Trưởng bối đã có ý tốt, vãn bối sao có thể khước từ?
Hơn nữa, ở nông trang quá thanh nhàn, nếu bà không tìm một ít chuyện để làm, nhàn rỗi quá cũng rất nhàm chán.
Từ Kha đón bà vào: “Sao lại làm mỗi cho Kha? Thím cũng cần chăm sóc
một chút cho bản thân.”
“Thôi, thím đã bao nhiêu tuổi rồi, mặc đẹp để làm gì? Con đi theo gia chủ làm việc, dù sao cũng phải ăn mặc thể diện một chút.” Bà không đồng ý nói.
“Con đó, có mấy bộ quần áo mà cứ mặc đi mặc lại, người ta lại tưởng gia chủ bạc đãi con...”
Từ Kha lúng túng ho khan hai tiếng: “Thím à, Kha đón thím về là muốn để phụng dưỡng thím. Thím đừng làm việc nặng nữa, quần áo mới cần may thì may, cần mặc thì mặc, không cần tiết kiệm. Bây giờ lang quân đang coi trọng Kha, ngày tháng sau này sẽ càng tốt hơn.”
“Làm gì có ai sống kiểu này như con...”
“Thím không cần tiết kiệm thay Kha, sau này lại mua thêm vài nha đầu hầu hạ, xem thím như là lão thái quân để chăm sóc nhé.”
“Lại nói lung tung như trước kia rồi! Đừng mua nha đầu gì về hầu hạ ta, nếu con có thể mang nha đầu nào đó về để Từ gia kéo dài hương hỏa, thím cũng đã phải bái lạy cám ơn tổ tiên rồi.” Bà làm bộ chắp tay trước ngực, khiếnTừ Kha dở khóc dở cười.
“Chuyện này không gấp, đợi gặp được ai vừa ý, Kha nhất định sẽ nói cho thím để thím tìm bà mai hỏi cưới.”
Thím của Từ Kha là một người lạc quan tươi sáng, nghe Từ Kha nói như vậy bà cũng không thúc giục thêm.
Chỉ là... có lời vẫn là phải nói với cậu.
“Nhà chúng ta như vậy, cũng không kén cá chọn canh nhà người ta, nếu như hợp, lại biết quan tâm chăm sóc người, vậy liền cưới vào cửa.”
Từ Kha chỉ cười cười, cũng không cho câu trả lời rõ ràng.
Tâm tư cậu không ở phương diện này, trước cần làm tốt việc trước mắt đã, tốt xấu cũng có chút vốn cho bản thân rồi lại tính tiếp.
Hơn nữa cậu đang để tang mẫu thân, chuyện cưới gả còn quá sớm.
***
[Hệ thống: Hình thức giao lưu 50% “tiêu diệt thổ phỉ nơi núi sâu” (1) đã hạ màn thành công, các khán giả thân yêu cảm thấy thế nào?]
[A: hài lòng; B: bình thường; C: không hài lòng]
Lại đến thời gian tổng kết vote phiếu, lần này mức độ hài lòng chỉ có 85. 32%.
Đây là kết quả trong dự liệu, dù sao không phải mỗi khán giả đều có thể tiếp nhận việc đại khai sát giới, cô cũng không muốn dựa vào ý của họ mà thay đổi kế hoạch của mình.
Vốn tưởng rằng có thể đạt được đủ mức độ hài lòng đã là không tệ rồi, không nghĩ tới còn có thể thu hoạch được rương bạc.
Nghe được tin báo có thư mới của hệ thống, cô liền trực tiếp chọn mở.
Lại là một cái thẻ.
Hai ngón tay cô kẹp lấy tấm thẻ lật lên, phía trên vẽ một đứa bé mập trắng đang cuộn người.
Chờ cô thấy rõ hàng chữ nhỏ bên dưới, nét mặt của cô như ăn phải thuốc nổ.
[Hoài thai đan - phụng hoàng cất tiếng chào đời, kỳ lân chân hiện biểu lộ cát tường. Chọn ở bên cạnh quân vương, ba ngàn sủng ái chỉ vì một quân, nhưng hoa sao nở trăm ngày, chỉ than hồng nhan chóng tàn, lòng quân thay đổi. Nếu hoài thai kỳ lân, nhất định có thể sừng sững hậu cung, tươi cười nhìn bầy hoa tranh diễm.]
[Phương pháp sử dụng: ăn trước khi làm chuyện phòng the.]
Khương Bồng Cơ ha ha một tiếng: “Hệ thống, mày có còn vô dụng hơn được nữa không!”
Hệ thống cũng muốn ăn phải thuốc nổ.
“Khương Bồng Cơ! Bà đây nhịn cô đủ rồi! Bà đây là hệ thống cung đấu, không cho cái này cho cái gì!”
Khương Bồng Cơ chậc một tiếng, nhận lấy tấm thẻ này: “Có thể làm cho đàn ông sinh con được không?”
Hệ thống: “...”
“Thân là hệ thống cung đấu, ngay cả chức năng sinh con cũng không có, còn nói mày không phải đồ vô dụng!”
Hệ thống: “...”
Oa một tiếng khóc òa lên.