Sau khi ép mình phải bình tĩnh lại, gã thủ lĩnh phân phó thuộc hạ đi tìm một thợ săn thông thuộc địa hình ở vùng Hà Gian tới dẫn đường.
Còn vào thành?
Không vào nữa!
Địa điểm được vẽ trong bản đồ là ở ngoại thành, vào thành chỉ lãng phí thời gian.
Nhưng trước đó, gã ta phải làm rõ một vấn đề, người của Mạnh Hồn nhét những miếng vải đó lên xe lương từ lúc nào?
Không chỉ có mình gã ta nghi ngờ về chuyện này, ngay cả những phu khuân vác phụ trách xe lương đi theo cũng không hiểu ra làm sao.
Để bảo đảm số lượng lương thực chính xác, mỗi khi nghỉ ngơi tại chỗ bọn họ đều cẩn thận kiểm tra xe lương một lần.
Thế nên, bọn họ gần như có thể chắc chắn rằng lần kiểm tra trước, trên xe lương không hề có những mảnh vải kì quái này.
Gã cầm đầu cũng biết điều này thế nên không lãng phí thời gian vào vấn đề ấy nữa, gã ta nghi ngờ liếc nhìn tất cả phu khuân vác ở đây một lượt.
Gã ta hỏi: “Các ngươi có nhớ ai đã từng lại gần số xe lương này không?”
Đám phu khuân vác khổ sở nhìn nhau, này đúng là làm khó bọn họ, người có thể lại gần xe lương quá nhiều, ai mà nhớ được cơ chứ.
Có một phu khuân vác nhanh trí hỏi: “Bẩm quân gia, có khi nào là lúc ở quán trà không?”
Những nơi như trạm dịch, quán trà thường có rất nhiều người qua lại, chỉ cần mặt mũi trông bình thường một chút là sẽ không bị người khác nghi ngờ.
Nhưng mà ý kiến này đã nhanh chóng bị phủ định, lại có một phu khuân vác khác nói: “Không thể oan uổng người khác thế được, lúc nghỉ ngơi, tất cả mọi người đều ngồi bên cạnh xe lương, ở đâu ra người đáng nghi? Những thứ này… rõ ràng là tự dưng xuất hiện…”
Người thời đại này tin quỷ tín thần, đối với những vật thể không biết, bọn họ thường lý giải nó bằng những lý do thần bí.
Gã thủ lĩnh nghe vậy bực bội quát: “Nói vớ nói vẩn, mấy lời quỷ quái cũng có thể tin? Nghĩ kĩ xem, rốt cuộc là ai?”
Nếu như không có người ngoài lại gần xe lương thực để lại những thứ này… vậy thì lý do duy nhất đó chính là, trong đoàn vận chuyển có tay trong của Mạnh Hồn.
Rút ra được một kết luận tương đối đáng tin, gã thủ lĩnh về cơ bản đã khẳng định kết luận này chính là đáp án.
Các phu khuân vác đều đồng loạt lắc đầu, có người nghi ngờ Khương Bồng Cơ, nhưng phán đoán này không có căn cứ, bởi vì ngoại trừ Khương Bồng Cơ ra còn có cả bà chủ quán trà lẫn tiểu nhị cũng đã từng mang trà đến. So với hai người này thì Khương Bồng Cơ gần như không lại gần xe lương thực, vậy làm sao có thể giấu những miếng vải lên xe chở lương?
Các phu khuân vác quay ra nhìn nhau, thần kinh bọn họ căng lên, chỉ sợ gã thủ lĩnh sẽ nghi ngờ bọn họ là gián điệp.
Ánh mắt của gã thủ lĩnh lướt qua tất cả mọi người, thử dò tìm xem trong số bọn họ ai là nội gián.
Cuối cùng, nhìn ai cũng như ai, vừa giống nội gián lại vừa không giống, gã ta chỉ đành tạm gác chuyện này qua một bên, chuẩn bị vận chuyển số lương thực này đến địa điểm đã định.
Rất dễ dàng tìm được một người thợ săn già quen thuộc địa hình, sau khi hứa hẹn sẽ báo đáp bằng một số tiền lớn, đối phương liền đồng ý dẫn đường.
Nhưng lúc này, khổ nhất là những phu khuân vác, đường núi hiểm trở dốc đứng, không thích hợp để xe lương di chuyển. Thế nên, bọn họ đành phải vác lương thực đi lên núi.
Chỉ là, cái trò đùa thần bí này dường như chỉ mới bắt đầu, lại có người phát hiện ra một cuốn thẻ tre ở nơi bản đồ đánh dấu trước đó, trên đó viết:
[Ngoan lắm, nhưng tốc độ của các ngươi thật khiến người ta thất vọng, ta đã không đợi được mà đi trước rồi. Mau đưa lương thực đến địa điểm này, đây chính là sự trừng phạt vì sự chậm chạp của các ngươi. Phản thần Mạnh thị - Mạnh Hồn viết.]
Nhìn thấy cuốn thẻ tre cùng miếng vải được chặn dưới cuốn thẻ tre, vẻ mặt của gã thủ lĩnh lập tức đen như đít nồi.
Lúc này, có một binh sĩ đánh bạo hỏi, “Thủ lĩnh, làm thế nào bây giờ?”
Gã thủ lĩnh thở hồng hộc, tuy gã ta không phải vác lương thực, nhưng đường núi dốc đứng hiểm trở, gã ta lại mặc giáp nặng, đương nhiên là mệt đến mức mồ hôi chảy ròng ròng, “Còn có thể làm thế nào nữa? Làm theo những gì viết
trên đó...”
Ném chuột sợ vỡ bình, Mạnh Lượng đang ở trong tay Mạnh Hồn, nếu như bọn chúng dám manh động, khiến Mạnh Hồn tức giận, nói không chừng sẽ giết luôn Mạnh Lượng, đến lúc đó người khóc là bọn chúng! Vì mạng sống của tiểu tổ tông, bọn họ chỉ đành ngoan ngoãn nghe lời.
May mắn là, địa điểm mà tấm bản đồ thứ hai chỉ ở cách đây không xa, ông lão thợ săn nói với bọn chúng rằng chỉ cần một khắc là có thể đến nơi.
[Chậc! Lần này nhanh đấy, nhưng mà ta đã đi mất rồi, xem dáng vẻ các ngươi hì hục bò lên núi cũng thú vị lắm. Nhưng mà ta vẫn chưa nhìn đã, muốn nhìn thấy Mạnh Lượng thì đưa lương thực đến đây. Phản thần Mạnh thị - Mạnh Hồn viết.]
Giờ phút này, gã thủ lĩnh đã không kiềm chế nổi cơn giận của mình nữa, gã ta vung tay đấm mạnh vào một thân cây.
Lão thợ săn nhìn bản đồ, kinh ngạc nói, “Quân gia, nơi này không đi được đâu.”
“Tại sao lại không đi được?” Gã thủ lĩnh lạnh mặt hỏi.
Lão thợ săn hai tay run rẩy, khóc không ra nước mắt, vốn dĩ tưởng việc dẫn đường này dễ dàng, bây giờ nhìn lại cảm thấy không hề dễ dàng chút nào.
“Bẩm quân gia, nơi này là trại thổ phỉ. Trước đây, khi tiểu nhân đi săn có đứng từ xa nhìn vào, trong đó toàn một lũ súc sinh giết người không chớp mắt… nếu muốn đến nơi đó…” Lão thợ săn lắp bắp nói ra nguyên nhân.
Gã cầm đầu cười lạnh: “Ngươi cứ việc dẫn đường là được, không cần nhiều lời.”
Chẳng qua chỉ là một trại thổ phỉ mà thôi, gã ta có bao nhiêu người như thế chẳng lẽ lại không thể san bằng được nó?
Chỉ là, gã ta không hiểu, tại sao Mạnh Hồn lại chỉ đích danh muốn đưa lương thực đến trại thổ phỉ này?
Chẳng lẽ trong đó có mai phục?
Nghĩ đến đó, gã thủ lĩnh lại lo lắng bất an, gã ta phái một binh sĩ nhanh nhẹn đi trước thăm dò.
Gã binh sĩ đó nhanh chóng quay trở lại, nói: “Trong trại không có ai.”
Không có ai?
“Nhưng, thuộc hạ phát hiện ra một thứ ở cửa vào trại thổ phỉ…” Hắn ta cung kính nâng một tấm bản đồ cùng một cuốn thẻ tre lên.
Gã thủ lĩnh đã hình thành phản xạ lo sợ khi nhìn thấy những thứ này, sợ nó lại là thứ Mạnh Hồn dùng để đùa bỡn bọn họ.
[Để lương thực lại trong sân của trại thổ phỉ, thằng nhóc Mạnh Lượng ở chỗ đánh dấu trên bản đồ. Đừng có giở trò bằng không tính mạng của nó sẽ gặp nguy hiểm. Phản thần Mạnh thị - Mạnh Hồn viết.]
Lúc này gã thủ lĩnh đã lấy lại bình tĩnh, gã ta cười lạnh nói: “Con rùa rụt đầu rụt cổ, đồ hèn!”
Nếu không phải Mạnh Hồn sợ Mạnh thị thì cớ sao lại bày trò thần thần quỷ quỷ, hành hạ người khác như thế này?
Hay là, Mạnh Hồn sợ trong lúc hai bên giao lương, gã ta sẽ gọi người bao vây giết chết hắn?
Hừ, cái thứ chỉ biết tham sống sợ chết!
Gã thủ lĩnh vung tay: “Các ngươi chuyển lương thực đến đó, một nhóm khác theo ta đi cứu Nhị lang quân.”
Nếu như Mạnh Hồn đã tham sống sợ chết đến như vậy, có thể thấy trong tay đối phương không có nhiều lực lượng.
Nếu nhân cơ hội này giết Mạnh Hồn, mang đầu hắn về thì chắc chắn sẽ lập công lớn.
Vốn dĩ gã thủ lĩnh không có ý định giết Mạnh Hồn, nhưng đối phương thích đi tìm chết như thế, vậy thì đừng trách gã.
“Vâng!”
Cho dù bị giày vò đến kiệt sức, nhưng đám binh sĩ vẫn ngẩng đầu ưỡn ngực lớn tiếng đáp lại rất hùng hồn.