Quận Hà Gian tuy không lớn nhưng lại là nơi địa linh nhân kiệt, tụ họp không ít sĩ tộc có máu mặt ở Đông Khánh.
Liễu thị của Liễu Lan Đình có truyền thừa từ thời Thập Lục Quốc đến giờ, mặc dù không coi là có bao nhiêu hiển hách nhưng tính đến nay cũng được hơn ba trăm năm có dư.
Chỉ là, những năm gần đây số nam đinh trong tộc làm quan không được nhiều như trước nên Liễu thị cũng ngày càng khiêm tốn hơn. Trừ phụ thân của Liễu Lan Đình có đảm nhiệm một chức quan bên ngoài, trong tay có chút thực quyền ra thì những người khác phần lớn chỉ đảm nhiệm những chức vị thanh nhàn, có vài người còn ẩn cư hoặc đi du ngoại, còn lại chỉ là vài vị danh sĩ có chút danh tiếng.
Người bên ngoài nhìn vào thì thấy Liễu thị bắt đầu từ từ xuống dốc, nhưng Khương Bồng Cơ lại thấy gia tộc này thật thông minh. Cái gì buông tay được thì buông, duy chỉ có việc học của các con em trong tộc là không thể coi nhẹ, mỗi một đứa trẻ khi tiến vào Tộc Học* đều sẽ bị người lớn trong nhà quản giáo chặt chẽ chuyện bài vở.
*Tộc Học: học đường của gia tộc.
Cha của Liễu Lan Đình mặc dù là con trai của dòng chính, nhưng cũng không phải là người được chọn kế thừa gia tộc, bởi vì ông là con trai thứ chứ không phải là con trai trưởng.
Nếu như không tính mấy thân thích rắc rối bà là nhằng kia thì dân số nhà của Liễu Lan Đình cũng coi như đơn giản. Liễu phụ ở bên ngoài nhậm chức, hàng năm không ở nhà, kế mẫu thì chủ động yêu cầu ở lại Hà Gian chăm sóc cho Liễu Lan Đình.
Dù sao thì, đại đa số đại nho của Đông Khánh cũng đều xuất thân từ ba quận Hà Gian, Lang Gia và Huyên Nịnh. Nên chỗ mà Liễu phụ được bổ nhiệm nói thật lòng ra thì cũng không được tốt lắm, nghe nói còn phải gánh vác nguy hiểm rất lớn, không chỉ thế mà cái chỗ sơn cùng thủy tận như vậy còn không tìm nổi một Tây tịch* có học thức uyên bác.
*Tây tịch: thầy giáo được mời về dạy học ở nhà trong các gia tộc lớn.
Không biết Điệp phu nhân nghĩ cái gì mà lại không theo Liễu phụ đến nơi bổ nhiệm, lựa chọn ở lại quận Hà Gian, thường thường cho Liễu Lan Đình chút sắc mặt khó chịu hoặc là nói mấy lời không dễ chịu gì lắm, nhưng cuối cùng lại không làm ra bất kì chuyện gì khác người.
Năm đó, Liễu phụ ra ngoài nhậm chức thì cả nhà họ liền chuyển khỏi gia tộc, sau đó đặt mua một căn nhà có ba lối vào ở gần đó.
Căn nhà này cũng không tính là lớn, nhưng so với việc chen chúc trong gia tộc thì tốt hơn nhiều, quyền quản lý trong nhà cũng nằm ở trong tay mình.
Nhà của Liễu Lan Đình nằm ở đường Ba Con Sóc, Khương Bồng Cơ chỉ cần hơi vén rèm xe lên nhìn là có thể thấy cánh cửa im lìm của Liễu phủ từ xa.
“Liễu đệ không có nhà thì bổn quan cũng không tiện đến quấy rầy...” Quận thủ cười y như Phật Di Lặc, bên ngoài đã có mấy người hầu nhanh trí mà nhảy xuống xe ngựa rồi tiến đến gõ cửa Liễu phủ, thông báo cho người bên trong biết Nhị lang quân nhà bọn họ đã bình an trở về. “Nếu việc học của hiền chất có gì khó khăn thì có thể tìm bổn quan, mặc dù học thức của ta không uyên bác như phụ thân cháu nhưng cũng có thể ra một phần nhỏ sức lực.”
Khương Bồng Cơ gật đầu nói cảm tạ.
Quận thủ là chức vị trông coi cả một quận, theo lý thuyết thì phải rất có thực quyền, nhưng mà cái này cũng phải coi xem là Quận thủ ở vùng nào nữa. Thật ra, tính theo diện tích đất đai cùng nhân số thì quận Hà Gian còn nhỏ hơn cả tiêu chuẩn một huyện, nhưng mà địa vị nơi này có chút quan trọng nên mới được đặc cách gọi là quận. Quận thủ ở vùng này cũng chỉ là viên quan nhỏ to hơn hạt vừng một chút mà thôi, làm Quận thủ ở đây chẳng khác nào đi dưỡng lão cả, Khương Bồng Cơ giúp ông ta một bận nên ông ta mới có thể thân thiết như vậy.
Vừa mới dứt lời, Khương Bồng Cơ đã mơ hồ nghe được tiếng kêu mừng rỡ của gia đinh trong nhà truyền đến: “Nhị lang quân đã về rồi...”
Khương Bồng Cơ cứ tưởng rằng lúc mình về là có thể thấy được vải trắng giăng khắp nhà, hoặc là thấy quan tài của chính mình, nhưng không ngờ lại chỉ thấy được tình cảnh vắng lặng thế này... thật là không bình thường: “Ta mới vắng mặt có một ngày, trong nhà đã xảy ra chuyện gì?”
Tên gia đinh này thấy cô xuất hiện thì vừa ngạc nhiên lại vui sướng, hoặc là nói y như nhìn thấy được người đáng tin cậy hay ân nhân cứu mạng. Tầm mắt của Khương Bồng Cơ quét trên người đối phương một vòng, đủ dạng tin tức bắt đầu được bổ sung.
Đêm qua, tên này hẳn là đã lăn lộn trên giường kĩ nữ, trên người còn có mùi rượu... cho thấy rõ đêm qua gã đã ngủ một đêm ngon lành mà không phải là ra ngoài tìm Liễu Lan Đình, vết son trên tay lại không phải là của kĩ nữ mà gã ta đã lăn lộn cùng... Chậc, kẻ này cũng chẳng phải kẻ đứng đắn.
Gia đinh kia hoàn toàn
không biết là Khương Bồng Cơ không chỉ biết rõ ràng tối qua gã đã ngủ ở đâu, mà còn biết cách đây không lâu gã còn tới sòng bạc kiếm chút tiền lẻ. Trước mắt, Khương Bồng Cơ còn đang nghĩ có nên đem cái tên gian dối này điều đến bộ phận khác, hoặc đơn giản là đuổi việc luôn hay không.
“Nhị lang quân, ngài có thể về được là tốt rồi, Đại phu nhân với Điệp phu nhân biết tin ngài bị lũ thổ phỉ bắt mất thì song song bất tỉnh! Lang trung hiện giờ vẫn còn đang trông nom bên cạnh Đại phu nhân, tối qua suýt nữa thì... Sau khi Điệp phu nhân tỉnh lại thì cũng đổ bệnh, phu nhân đã phái tôi tớ trong phủ vào núi tìm ngài, hiện tại lão gia không có ở nhà nếu ngài xảy ra cơ sự gì...”
Tên gia đinh âm thầm xoa xoa tay nói, nhìn thì như đang mừng rỡ không thôi nhưng ánh mắt của gã rõ ràng là mất tự nhiên, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt chăm chú của Khương Bồng Cơ, đây chính là hành động chột dạ theo bản năng.
Thu mắt lại, Khương Bồng Cơ đem mấy tin tức dư thừa đuổi ra khỏi đầu, nhanh chóng phân tích được cái nhìn trực tiếp nhất, cô cắt lời tên gia đinh này rồi hỏi thẳng: “Những gia đinh vào núi tìm ta ngày hôm qua đều đi cả?”
Gia đinh nói: “Đúng thế ạ, trừ hai tỳ nữ lưu lại chiếu cố hai vị phu nhân ra thì những ai có thể phái đi đều đã phái đi cả rồi ạ?”
Khương Bồng Cơ nhướng mày hỏi: “Bao gồm cả ngươi?”
Tên gia đinh kia đâu biết Khương Bồng Cơ đang cho gã một cơ hội tự thú nên lập tức vỗ ngực tỏ lòng trung thành: “Nhị lang quân nói gì vậy, tiểu nhân đối với ngài cực kì trung thành. Biết tin ngài bị thổ phỉ bắt đi thì trên dưới trong phủ có ai không lo lắng đâu, tiểu nhân tất nhiên...”
“Kỹ nữ tối qua có ngon không?” Khương Bồng Cơ bất thình lình hỏi một câu: “Lúc đi cá cược thì nhớ che mặt mình lại.”
Tên gia đinh lập tức lảo đảo một cái, suýt ngã cắm mặt xuống đất, trên khuôn mặt cay nghiệt của gã toàn là vẻ kinh ngạc.
“Đi xuống, tìm quản gia lãnh phạt, bị ta bắt một lần nữa thì sẽ bán ngươi cho người môi giới!” Khương Bồng Cơ hừ lạnh một tiếng.
Tên gia đinh bị cô dọa đến không dám lên tiếng, cả người đều ngơ ra, đúng lúc này thì quản gia của Liễu phủ chạy tới, “Nhị lang quân!”
Liễu phụ nhậm chức nhiều năm không về mà Liễu phủ vẫn có thể vận hành tốt đến như vậy hoàn toàn phải nhờ đến vị quản gia này.
Khương Bồng Cơ nhìn lướt qua vị quản gia, kết quả khiến cô tương đối hài lòng: “Ta đã về, tình hình của mẫu thân bây giờ thế nào?”
Lão quản gia thấy Khương Bồng Cơ lành lặn trở về thì suýt chút nữa chảy nước mắt. Ông vốn là người rất nặng nề quy củ, nếu không phải trong lúc nhất thời quá đỗi vui mừng thì hành động thất thố như chạy đến vừa rồi chắc chắn sẽ không làm: “Bệnh tình của Đại phu nhân lại nặng thêm, sợ rằng...”
Khương Bồng Cơ âm thầm nhíu mi: “Vừa đi vừa nói, bệnh tình của mẫu thân đã thật sự nghiêm trọng đến vậy sao?”
Căn cứ vào trí nhớ của Liễu Lan Đình thì Kế phu nhân mặc dù triền miên trên giường bệnh, hàng năm đều phải uống thuốc nhưng ngày hôm trước khí sắc của bà vẫn không tệ. Thậm chí, ngày của hoa hơn nửa tháng trước, Kế phu nhân còn đích thân xuống bếp nấu một bát mì trường thọ mừng sinh nhật cho Liễu Lan Đình nữa.
Lão quản gia khi phát hiện bộ quần áo mặc trên người Khương Bồng Cơ không giống với trước đó thì đáy mắt hơi lóe lên, nhưng ông ta cũng không nói ra mà chỉ đem sự nghi ngờ này giấu chặt trong lòng.
“Vâng... Hôm qua... có một điêu nô* không biết rõ tình hình lại đi bẩm với phu nhân là Nhị lang quân đã chết trong tay thổ phỉ! Đại phu nhân nghe vậy thì bất tỉnh luôn, mấy lần suýt tắc thở! Điệp phu nhân cũng bị kinh sợ, lập tức phái gia đinh trong phủ đi tìm... Cũng chẳng biết mà đắc tội với thần tiên nào mà chẳng bao lâu sau lại truyền đến tin Tam lang quân ở hậu viện chơi đùa với tỳ nữ thì không cẩn thận ngã bể đầu...”
*Điêu nô: chỉ những tôi tớ gian xảo, xảo quyệt.
Chỉ có một chốc thôi mà ba chủ nhân trong nhà thi nhau ngã bệnh, phải ráo riết tìm lang trung.
Khương Bồng Cơ khựng lại, đột nhiên cô cảm thấy liệu có phải mình nghĩ sai một chi tiết rồi hay không?