Muốn nâng cao năng lực cạnh tranh thì phải bắt đầu từ hàng hóa bán ra cùng thái độ phục vụ, hoặc là từ giá cả.
Bây giờ dân chúng chỉ mong sống qua ngày, những cái gọi là phục vụ đều là vớ vẩn, làm thế nào vừa chi tiêu tiết kiệm nhất lại vừa no được cái bụng mới là chân lý.
Chính vì vậy, những tiệm lương khác muốn cạnh tranh với Khương Bồng Cơ chỉ có thể giảm giá theo.
Một khi bọn họ giảm giá, Khương Bồng Cơ liền đạt được mục đích của mình. Cuộc chiến giá cả luôn rất khó nắm bắt, bên nào chiếm ưu thế sẽ càng lúc càng vượt trội, kẻ đi sau chỉ có thể bị dắt mũi theo mà thôi.
Càng đừng nói đến, cô vốn dĩ cũng không coi việc kiếm tiền là mục tiêu chính. Giằng co với cô, tuyệt đối sẽ bị lừa cho thua sạch sành sanh.
Mấy người mà cô chuẩn bị thực chất chỉ là quân cờ cô tung ra để đánh lừa tai mắt của các tiệm lương thực khác mà thôi.
“Vâng.” Từ Kha đáp một tiếng.
Khương Bồng Cơ thả rèm xe xuống rồi đột nhiên hỏi, “Ngươi cảm thấy, cơn phong ba lần này là "nồi" của ai?”
Từ Kha: “Nồi*?”
* Tiếng lóng của cư dân mạng Trung Quốc, ám chỉ tội lỗi, cụm 背锅 có nghĩa là gánh tội hộ ai đó.
“Là lỗi của ai?”
Khương Bồng Cơ hỏi lại, hình như Từ Kha không hiểu được hàm ý của từ “nồi” này.
Từ Kha nghiêm túc suy nghĩ.
Dù sao cũng là thử thách lang quân đặt ra cho mình, nếu như cậu ta biểu hiện kém, ít nhiều gì cũng ảnh hưởng đến hình tượng của bản thân trong lòng đối phương. Trong khoảng thời gian tiếp xúc này đã đủ để Từ Kha hiểu ra một đạo lý – lang quân dùng người căn bản không cần xét đến các điều kiện khác, chỉ xét năng lực. Nếu như hình tượng của bản thân trong lòng đối phương là một kẻ vô dụng, chắc chắn sau này cậu ta sẽ không được trọng dụng.
Nhưng mà, vấn đề này của lang quân quả thật rất rộng, khiến Từ Kha có hơi khó xác định.
“Vấn đề này rất khó trả lời sao?” Khương Bồng Cơ hỏi.
Từ Kha vội vã trả lời: “Kha bất tài, về vấn đề này của lang quân, Kha cũng có chút ý kiến nhỏ. Từ những biểu hiện trên ngoài có thể thấy, đây chính là tội của Mạnh thị, làm liên lụy đến dân chúng Hà Gian. Nhưng suy nghĩ sâu xa hơn, Kha lại cảm thấy rằng không chỉ có như vậy.”
Khương Bồng Cơ không tỏ ý kiến gì, chỉ hỏi tiếp: “Còn gì nữa không?
Từ Kha mạnh dạn trả lời: “Có lẽ… có thể tính là lỗi của thế gia…”
Ánh mắt của Khương Bồng Cơ khẽ lướt qua gương mặt Từ Kha, khán giả có thể nhìn thấy rõ ràng biểu cảm cứng đờ tái mét trên gương mặt ấy.
[Say Trảm Bạch Xà Canh]: Ha ha, Streamer đừng như vậy, bác dọa cho Từ Kha sợ sốt vó rồi kìa.
[Mì Thịt Bò]: Nhưng mà Từ Kha đúng là tự tìm đường chết, thân phận của Streamer hiện giờ là con cháu thế gia, đứng trước mặt người của thế gia mà nói tất cả đều là lỗi của thế gia… đúng là tự đi tìm chết.
[Liên Minh Lão Phịch Thủ]: *chống cằm*, lầu trên nói thế sai rồi, bác Streamer vốn cũng rất ngứa mắt thế gia.
“Đáp án này quá rộng, cái mà ta muốn biết còn chi tiết hơn nữa. Ngươi nói đây chính là lỗi của thế gia, sau đó thì sao?” Khương Bồng Cơ cũng không tức giận vì sự mạo phạm của Từ Kha, chỉ là không hài lòng với đáp án của cậu ta.
Thế nên, Từ Kha ngẩn ra tại chỗ.
“Vấn đề này quả thật đã làm khó ngươi. Sao ngươi không thử nghĩ xem, tại sao giá lương thực có thể tăng một cách không chừng mực như vậy? Tại sao quan phủ không thể thực thi bất kỳ biện pháp nào về vấn đề này để bảo vệ lợi lợi ích của dân chúng? Tăng vọt gấp chín lần! Cứ như những tiệm lương thực đó đã bàn bạc với nhau từ trước. Nói tăng giá là tăng giá, anh tăng tôi cũng tăng, vơ vét cho đầy túi tiền, ép vô số dân chúng rơi vào cảnh đói khát?
Từ Kha nói với vẻ mỉa mai: “Đại đa số các tiệm lương thực đều thuộc danh nghĩa của các đại gia tộc, lượng lương thực tích trữ phong phú, mà quan phủ lại không có luật nào về vấn đề này…”
Mà càng quan trọng hơn là, đại đa số quan phủ đều xuất thân từ thế gia, họ sẽ cố ý gây cản trở cho người nhà mình sao?
Sắc mặt của Khương Bồng Cơ rất xấu, cho dù cuộc chiến khống chế giá lương thực có chút thành quả nhưng tâm trạng của cô vẫn không tốt lên được.
Tâm trạng của cô đã không tốt thì những người khác đừng hòng cảm thấy dễ chịu.
Ôm cái ý nghĩa này, Khương Bồng Cơ quyết tâm muốn chiếm lĩnh thị trường lương thực của Hà Gian trong hai tháng sắp tới.
“Nếu như ngươi là Quận thủ quận Hà Gian, ngươi sẽ làm như thế
nào để cứu vớt dân chúng?”
Khương Bồng Cơ ra tiếp một đề bài khác, trong bụng Từ Kha kêu khổ thấu trời. Ai mà chẳng biết Quận thủ Hà Gian chỉ là một vật tượng trưng, không quyền không thế, chỉ có mỗi cái danh, căn bản là không thể chèn ép được những thế gia hung hăng kia? Ngồi trên cái vị trí đó cho dù có mang lòng dạ Bồ Tát yêu nước thương dân, nhìn thấy cảnh này cũng chỉ biết thở dài.
Nhưng mà, Từ Kha cũng không phải là người bình thường, cậu ta vắt óc suy nghĩ một phen, trong lòng có một suy nghĩ táo bạo. Lang quân nhà cậu từ trước đến nay vẫn không hành động theo lẽ thường, tư tưởng cũng táo bạo, tác phong làm việc cũng phóng túng bất kham. Nếu đã như thế, cậu thử đổi cách nghĩ khác xem, có khi lại có đáp án khác?
Linh cảm hiện lên, Từ Kha đã nghĩ ra một cách.
“Nếu Từ Kha là Quận thủ Hà Gian, trong tay vô quyền vô thế, chỉ có cái danh Quận thủ, không thể ngăn chặn được tình hình giá lương thực tăng cao… Nếu đã như thế, tại sao không cổ vũ các tiệm lương thực ấy tiếp tục nâng giá, nâng càng cao càng tốt?”
Đôi mắt Khương Bồng Cơ sáng lên, nơi khóe môi hiện lên nụ cười nhàn nhạt.
Lần này thì đến lượt đám khán giả ngây ra như phỗng. Không phải là đang nói đến chuyện kiềm chế giá lương thực sao, tại sao đáp án này của Từ Kha lại được bác Streamer tán thưởng?
[Liên Minh Lão Phịch Thủ]: Tôi đã đại khái hiểu được ý của Từ Kha rồi. Cổ vũ giá lương thực tăng cao, sau đó âm thầm phái người đến các quận huyện lân cận tuyên truyền, cổ vũ họ mang lương thực sang Hà Gian bán. Cung lớn, mà cầu vẫn như cũ, giá cả đương nhiên sẽ giảm xuống.
Bản tính thương nhân là theo đuổi lợi ích, dù có ở thời đại nào cũng thế.
“Nhưng mà, biện pháp này chỉ có thể dùng được một lần.”
Khương Bồng Cơ gật đầu, đáp án của Từ Kha khiến cô rất hài lòng.
Nói thế nào cũng là nhân tài quản lý công việc đối nội mà cô xem trọng, Khương Bồng Cơ hy vọng Từ Kha có thể trở nên đắc lực hơn nữa, dù sao… cô cũng đang quá thiếu người! Trước khi tìm được người thích hợp, chỉ đành để Từ Kha trở nên càng đắc lực hơn.
Cùng lúc đó, sống lưng của Từ Kha lạnh toát, trong lòng loáng thoáng có dự cảm không lành.
***
Lại nói đến những tiệm lương khác, vốn dĩ ngoài cửa có không ít khách hàng đang loanh quanh thăm dò, cho dù chưa chắc sẽ vào mua, nhưng vẫn là khách hàng tiềm năng.
Nhưng mới nửa ngày trôi qua, những người này đột nhiên biến mất hết. Điều này khiến cho chưởng quỹ tiệm lương thực đang chuẩn đếm tiền ngẩn ra tại chỗ.
Một chưởng quỹ phái tiểu nhị đi thám thính, điều tra xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, rất nhanh sau đó ông ta đã có câu trả lời.
“Ai to gan như vậy?”
Chưởng quỹ nổi khùng lên, đây chính là tranh mồi trong miệng cọp mà!
Tiểu nhị bất an nói ra ông chủ đứng đằng sau tiệm lương kia, lão chưởng quỹ liền trầm mặt. Nhìn thì giống cuộc cạnh tranh giữa các tiệm lương thực, nhưng nếu làm ầm ĩ đến mức xé mặt, vậy sẽ liên lụy đến cả những thế lực đứng sau.
Tiểu nhị rối rắm hỏi: “Chưởng quỹ, chúng ta nên làm thế nào ạ?”
“Chẹp, còn làm thế nào được nữa? Cứ để thế trước đã, ta về phủ hỏi ý kiến của Đại quản gia trước đã.”
Cùng lúc đó, không ít các chưởng quỹ của tiệm lương thực ở Hà Gian đều đưa ra quyết định như thế.
Tiệm lương thực thuộc về mảng làm ăn không kiếm được nhiều tiền nhưng cũng chẳng thiệt được đi đâu, ban đầu những thế gia cũng không để tâm, để chưởng quỹ toàn quyền quyết định. Những chưởng quỹ quay về nghĩ ngợi, cảm thấy kiếm ít một chút cũng vẫn là kiếm được tiền, liền dứt khoát hạ giá xuống như nhau.
Nhưng bọn họ không ngờ được, Khương Bồng Cơ vừa mới nghe ngóng được tin tức lại tiếp tục hạ giá xuống thấp hơn hai lần.