“Ông lão, ông dạy ta cách làm đi, ta sẽ học.”
Khương Bồng Cơ nhoẻn miệng cười, vạt áo rộng cuốn lên đầu gối, sau đó dùng dây quấn lại, để lộ bắp chân trắng nõn, tay áo quấn lại bằng dây nịt lưng để tiện bề làm ruộng.
[Quỷ Nhỏ Xíu]: Ế, dây quấn tay áo giống của Nhật Bản quá...
[Liên Minh Lão Phịch Thủ]: Dây nịt lưng không phải là của Nhật Bản đâu. Thực ra người dân Trung Hoa cổ đại cũng dùng dây quấn tay áo lại để tiện làm việc, tránh tay áo rộng trở ngại đến công việc. Chỉ là bây giờ không ai mặc trang phục có tay áo rộng nữa nên tự nhiên không dùng tới thôi.
Được rồi, lại bị lên lớp nữa rồi.
Sau khi Từ Kha giúp quấn chặt tay áo, Khương Bồng Cơ đứng cạnh lão tá điền, chăm chú nghe ông ta hướng dẫn cách thu hoạch..
Lão tá điền đã làm bạn cả đời với đồng ruộng, kinh nghiệm vô cùng phong phú. Chớ thấy ông ta lớn tuổi, tóc mai điểm bạc, nhưng tốc độ lại không hề chậm hơn mấy thằng nhóc con trẻ khỏe kia, thậm chí còn nhanh hơn người ta một chút.
Lúc này, Từ Kha nhạy bén phát hiện cảm xúc lang quân nhà mình có chút kỳ quặc. Cậu ta thầm nghĩ, chẳng lẽ lang quân cảm thấy quá khó sao?
Một lần nữa, cảnh tượng sau đó đã lập lại trật tự thế giới quan cũng như tút lại giới hạn của cậu ta.
Một người bị cho là chân yếu tay mềm (còn chờ bàn lại), mù nông nghiệp như lang quân nhà cậu ta lại chỉ cần nhìn một lần, sau khi nghe lão tá điền dặn dò những điều cần chú ý liền có thể tự mình ra trận, hơn nữa có vẻ như còn làm rất tốt.
“Lang quân lĩnh ngộ thật nhanh, thông minh hơn thằng cháu nhà tiểu nhân rất nhiều...”
Lão tá điền nhất thời vui vẻ liền khen cô, vừa dứt lời mới ý thức được mình lỡ miệng.
Thân phận của ông ta sao có thể so với vị lang quân trước mắt này?
Cháu ông ta, nếu nghề này học không xong xem chừng phải chết đói, nhưng vị lang quân này dù không biết lúa thóc là cái gì cũng có thể cả đời ăn ngon mặc đẹp! Nghĩ tới đây, lão tá điền sợ tới mức hai đầu gối run rẩy, mặt trắng bệch, suýt nữa té quỳ xuống đất.
Nhưng không nghĩ tới, Khương Bồng Cơ lại cười rất vui vẻ nói.
“Nhìn cũng không khó, chỉ là có rất nhiều chỗ cần chú ý tư thế và lực tay, nếu không sau một thời gian dài toàn thân sẽ bị đau nhức.”
Lão tá điền không biết tư thế với lực tay là cái gì, đây đều là kinh nghiệm làm nông mà ông tích lũy cả đời.
Nhưng Từ Kha đừng bên cạnh, sắc mặt đã tốt lên một chút.
Khương Bồng Cơ tựa hồ chưa kịp phản ứng tới lời nói mạo phạm của lão, tay cô đã nhanh chóng cắt lấy những cây lúa còn chưa gặt.
Sau một lúc, cô ngồi nghỉ bên bờ ruộng, đá đá đôi chân trắng nõn, trán lấm tấm mồ hôi.
“Lang quân, hay là bôi chút thuốc nhé...”
Từ Kha đang cầm một bình màu nâu nhỏ, bên trong có chứa thuốc cao có công dụng tiêu bầm cầm máu.
Khương Bồng Cơ nhìn nhìn lọ thuốc, rồi lại nhìn sang bắp chân và lòng bàn chân bị quẹt đầy vết xước nhỏ của cô. Cô lập tức hiểu ra nhưng vẫn lắc đầu, chỉ chỉ sang chỗ bên cạnh, ra hiệu Từ Kha ngồi xuống.
“Vị lão nông kia cũng không cố ý mạo phạm lang quân...”
Từ Kha rất nhạy bén với cảm xúc của người xung quanh, cũng ngày càng hiểu rõ lang quân nhà mình, biết tâm tình cô không tốt lắm.
Càng nghĩ, dường như cũng chỉ có lời mạo phạm của lão tá điền kia có khả năng làm cô không vui.
Thế nhưng lần này Từ Kha đoán sai rồi.
Khương Bồng Cơ có rất nhiều khuyết điểm như tùy hứng làm loạn, tự phụ, phách lối kiêu ngạo... Đây dường như là bệnh chung của con cháu thế gia thời đại này, nhưng Khương Bồng Cơ không giống những người kia, cô sẽ không ra tay với người vô tội, kẻ yếu. Chứ đừng nói tới việc vị lão nông kia hoàn toàn không có ác ý.
“Ngươi muốn cầu tình cho người ta à?” Khương Bồng Cơ nhịn không được cười phá lên nói, “Hiếu Dư, điều kiện tiên quyết khi cầu tình là phải hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện, biết được chân tướng, nếu không sẽ cầu tình không thành, mà còn đổ dầu vào lửa. Ta cũng sẽ không vì chuyện đó mà tức giận...”
Từ Kha nghiêm túc nói: “Nhưng tâm tình lang quân đúng là không vui.”
Khương Bồng Cơ hỏi lại: “Vậy ngươi biết ta vì cái gì không vui?”
Từ Kha sững người. Thậm chí cậu ta còn bắt đầu hoài nghi, tâm tình cô không phải
là không tốt mà chỉ đơn giản là muốn mượn chuyện để châm chích cậu ta?
Từ Kha chắp tay, hai má ửng đỏ: “Kha không rõ, xin lang quân chỉ rõ.”
Khương Bồng Cơ chậc một tiếng, không trả lời mà hỏi lại: “Ngươi cảm thấy vừa rồi ta đi thu hoạch có ngáng chân, vướng víu không?”
Từ Kha: “...”
Quả nhiên là nhằm vào cậu mà!
Không đợi Từ Kha đần mặt xong, Khương Bồng Cơ nói tiếp: “Đừng thấy bây giờ ta tỉnh queo, thật ra eo cũng nhức, lưng cũng đau lắm. Việc nhà nông, không phải chỉ cần có sức khỏe là làm được, nếu không biết dùng sức khéo léo, khẳng định mệt đừ người, cơ bắp sưng tấy, toàn thân đau buốt...”
Từ Kha nhìn khuôn mặt nghiêng của cô, yên lặng nghe cô nói. Nói thật, cậu luôn cảm thấy khuôn mặt lang quân hơi thanh tú quá mức quy định, thật giống con gái. Chẳng qua, trào lưu hiện nay chính là như vậy, đàn ông ra đường cần xông hương, thoa phấn, ăn mặc diễm lệ.
Thật kỳ quặc khác người!
Lang quân nhà mình có thanh tú một chút cũng là bình thường, dù sao tuổi còn nhỏ, nam nữ còn chưa phân biệt rạch ròi. Tới khi lớn lên khác biệt sẽ nhiều hơn.
“Thật quá cực khổ rồi.”
Trong mắt cô, tố chất thân thể Khương Bồng Cơ hiện nay đúng là rác rưởi, nhưng nếu so với đồng lứa cũng như thanh niên thì quả thật như hạc giữa bầy gà!
Với tố chất như thế, chỉ đi làm nông một lúc không ngờ lại cảm thấy mệt mỏi rã rời. Như vậy có chút được không bù mất, khổ cực bỏ ra hoàn toàn không tương xứng với thành quả thu hoạch được.
Cô thì nghĩ như vậy, nhưng những người khác lại cảm thấy cô vô cùng giỏi, ngộ tính cao, không chút nào kém hơn những tá điền kinh nghiệm dày dặn.
Không phải người cùng một thời đại, tư tưởng cũng cách rất xa nhau..
“Lang quân không cần khổ cực như thế.” Từ Kha nói.
Thân phận của cô không giống những tá điền kia, tá điền sống dựa vào đồng ruộng, còn cô không cần làm gì cũng có thể ăn ngon mặc đẹp.
“Ngươi nghĩ vậy là sai rồi.” Khương Bồng Cơ châu ngón tay vào nhau, khuỷu tay chống lên đầu gối, “Ta đích thân xuống ruộng mới thấy được tá điền vất vả thế nào, bách tính cần cù nỗ lực canh tác nhưng thu hoạch của bọn họ hoàn toàn không tương xứng với mồ hôi và cái bọn họ phải bỏ ra.”
Từ Kha âm thầm kinh ngạc, chuyện không tương xứng như vậy trên đời này nhiều không kể xiết.
“Nếu là nhà nhà có thể sử dụng nông cụ tiên tiến hơn, không cần phí nhiều sức liền có thể thu hoạch được một mẫu ruộng, không chảy một giọt mồ hôi, nâng cao năng suất...” Khương Bồng Cơ miệng thấp giọng thì thào, biện pháp mà cô biết cơ bản là không cách nào áp dụng ở thế giới này, chỉ có thể nghĩ cách khác, “Khoảnh ruộng vốn một canh giờ mới có thể thu hoạch xong, giờ chỉ cần năm phút là xong xuôi...”
Từ Kha: “...”
Lang quân nhà mình... không phải làm ruộng xong đầu óc có vấn đề luôn rồi chứ?
“Ta phải trở về suy nghĩ lại, chuyện ở đây ngươi phụ trách. Người nào trong bộ khúc dám lười biếng, lúc về để Tổng giáo đầu xử người đó.”
Khương Bồng Cơ dường như có ý tưởng gì đó, đứng dậy xỏ vào đôi guốc gỗ đang để bên cạnh, không thèm để ý tới Từ Kha.
Từ Kha: “...”
Này, đừng nói được một nửa rồi ỉm đi chứ, một cảm giác thật khó chịu!
Khương Bồng Cơ vung tay áo nhấc guốc gỗ đi như bay, để lại Từ Kha vẫn ngây ngốc đứng nguyên tại chỗ.