Phong Cẩn vốn còn đang đau đến mức nhe răng trợn mắt, vừa nghe thấy tuyên bố đầy hung hăng của Khương Bồng Cơ thì không đau tay nữa mà chuyển sang đau dạ dày!
Nếu như nơi này là quận Hà Gian thì cô nàng kiêu căng phách lối thế nào không sao, dù gì Liễu Xa cũng có thể bao che được. Nhưng đây là Thượng Kinh, đã mất ưu thế rồi mà cô nàng vẫn kiêu căng như vậy.
Nhưng nghĩ đến bản thân mình vừa rồi khiêm tốn nhún nhường lại đổi lấy sỉ nhục và một nhát đao của đối phương, cậu ta bỗng cảm thấy kiêu căng như thế vẫn tốt hơn.
“Lan Đình, cẩn thận, những tên này đều có mưu đồ xấu xa.” Phong Cẩn dùng tay trái bịt chặt vết thương, máu không ngừng trào qua kẽ tay, gương mặt cậu ta trắng bệch vì mất máu và đau đớn, thậm chí ngay đến giọng nói cũng trở nên yếu ớt: “Là sứ thần của triều đình Bắc Cương…”
Khương Bồng Cơ nhìn mấy tên đàn ông cao to lực lưỡng đang đứng giằng co trong đình viện, tên nào cũng tết tóc thành những bím nhỏ, đầu quấn khăn vải, hàng lông mày rậm dài kéo đến tóc mai. Đường nét trên mặt có phần khác lạ, liếc một cái là có thể nhận ra bọn chúng là những kẻ ngoại tộc. Những kẻ đó đều cởi trần, trên bả vai xăm những hình thù kì dị phức tạp, có vẻ như là một con mãnh thú nào đó, cơ bắp trên người cuồn cuộn rắn chắc, một cánh tay còn to hơn cả đùi của Phong Cẩn, trên người còn bôi dầu bóng loáng.
“Ha, sứ giả của triều đình Bắc Cương hả?” Khương Bồng Cơ lạnh lùng cười gằn. Cô bước lên trước, đám người tự động tránh đường ra cho cô: “Phong Cẩn, mấy năm nay cậu sống kiểu gì mà vô tích sự thế hả? Đường đường là con trai của Trung Thư Lệnh đương triều thế mà lại để người ta bắt nạt? Chỉ là mấy con chó canh cửa chứ đâu phải là hậu duệ của triều đình Bắc Cương, cậu bị đánh thành thế này thật đúng là làm ông già nhà cậu mất mặt quá đi mất.”
Phong Cẩn biến sắc, không phải là cậu ta tức vì Khương Bồng Cơ ăn nói khó nghe, mà sự thật quả đúng là như thế. Đường đường là con trai của Trung Thư Lệnh, ở khách sạn suối nước nóng của Xương Thọ Vương mà lại bị người ta đánh vào mặt, còn bị rạch một nhát vào cánh tay phải. Mấy ngày nữa là đến kỳ đánh giá, rất có khả năng cậu không thể tham gia được vì vết thương này.
“Ngươi chửi ai là chó canh cửa?”
Khương Bồng Cơ đưa mắt nhìn về phía kẻ vừa lên tiếng. Những học sinh khác có người đang xem chừng, có người lại muốn bước lên giúp đỡ, nhưng bọn họ đâu có mang theo vũ khí thuận tay, nào phải đối thủ của đám đàn ông lực lưỡng như trâu, tay cầm đao lăm lăm đó?
Phong Cẩn là xui nhất, vừa bị rạch một nhát vào tay lại vừa bị đánh cho mặt mũi tím bầm, những người khác thì chỉ quần áo xộc xệch, xước xát đôi chút.
“Chậc, con chó nào ngủ với chị dâu thì ta mắng con chó đó.” Khương Bồng Cơ như thể ăn nhầm thuốc nổ, tâm trạng đã cực kỳ tồi tệ, bây giờ lại có kẻ chạy đến trước mặt cô xin được ăn đòn, đương nhiên là cô sẽ không khách khí mà dần cho bọn chúng một trận: “Không phải người Bắc Cương cũng phân ra ba bảy loại sao? Ngoại trừ người của hoàng thất là nhất đẳng ra thì những kẻ khác đều là lũ thứ đẳng rác rưởi. Bảo các ngươi là chó canh cửa là đang khen các ngươi, thể hiện tình hữu nghị giữa hai nước đấy.”
Phong Cẩn chưa thấy Khương Bồng Cơ chua ngoa như thế bao giờ, nhất thời kinh ngạc đến mức quên cả đau.
Những gã đàn ông thô kệch kia cũng bị Khương Bồng Cơ chửi cho nghẹn họng, gã thủ lĩnh trông thì hung hãn nhưng lại là kẻ không biết ăn nói.
Bọn chúng cảm thấy đám thư sinh yếu ớt, suốt ngày chỉ biết ngâm nga chi, hồ, giả, dã, hai đùi gộp lại còn chẳng bằng một cánh tay của bọn chúng, lại đang trong thời kỳ nhạy cảm, cho dù bọn chúng có sỉ nhục đám thư sinh yếu ớt này thì hoàng thất Đông Khánh cũng sẽ chẳng làm gì bọn chúng cả.
“Ngươi... ngươi bảo ai ngủ với chị dâu?” Gã thủ lĩnh lực lưỡng hơi lộ vẻ kinh hoảng, hắn ta cầm đao bước lên phía trước, trong nháy mắt đã thu hẹp khoảng cách với Khương Bồng Cơ, ác ý uy hiếp.
Khương Bồng Cơ toét miệng cười cười ha hả, nhe hàm răng trắng bóc ra nói: “Ngươi còn lên giường với vợ bé của ông già ngươi nữa kìa.”
Phong Cẩn biết Khương Bồng Cơ không bao giờ làm những việc thừa thãi vô ích, có lẽ những gì cô vừa mới nói đều là thật, bằng không tại sao gã to con kia lại kích động đến thế… Cậu ta không khỏi nhớ đến cái đêm ở trại phỉ, vừa mới gặp nhau cậu ta đã bị Khương Bồng Cơ đào sạch gốc rễ.
“Hoài Du, con chó nào làm cậu bị thương?” Khương Bồng Cơ vốn dĩ không thèm coi mấy tên này ra gì, không phục thì cho ăn đập. Cô chưa bao giờ cãi thua ai, đánh lại càng không thua.
“Lan Đình, Đông Khánh chúng ta là nước coi trọng lễ nghi…” Phong Cẩn thầm cười khổ: “Đúng rồi, gã đánh ta chính là cái gã đầu quấn
khăn xanh lá cây đó.” Tuy trong bụng Phong Cẩn cảm thấy Khương Bồng Cơ nói thế nghe rất đã tai nhưng mà vẫn phải chú ý đến ảnh hưởng của hai nước nữa chứ. Có điều, cô bạn này chịu đứng ra vì mình, cậu không thể từ chối được.
“Dùng tiếng người để nói chuyện với người là vì người ta nghe hiểu. Nói chuyện với chó thì phải dùng tiếng chó, bởi vì chó không hiểu tiếng người. Cậu xem, cậu nói tiếng người với bọn chúng, bọn chúng có hiểu đâu. Ta nói thì bọn chúng hiểu hết đó thôi?” Khương Bồng Cơ chép miệng nói: “Đối đãi với người ngoại tộc, cậu nên tùy cơ ứng biến, tích cực loại bỏ rào cản ngôn ngữ, đây mới là cách để ngoại giao…”
Mọi người đều biết Khương Bồng Cơ đang nói lan man vớ vẩn, thế nhưng vẫn có người cảm thấy mình bị tẩy não luôn rồi.
Hình như mấy lời ngụy biện này cũng đúng nha.
Vốn dĩ mấy gã Bắc Cương đô con đến đây là để gây sự, lúc đầu bắt nạt được mấy thư sinh yếu đuối liền cảm thấy khoái chí vô cùng, giờ gặp phải Khương Bồng Cơ mồm miệng sắc bén thì lập tức sôi máu, nói không lại được thì đánh, dù sao chỉ cần không chết người thì đâu có sao.
Bao nhiêu năm nay Đông Khánh coi trọng văn, kìm chế võ, đàn ông ở biên giới Bắc Cương còn được coi là dũng mãnh hiên ngang, nhưng sau khi bước chân vào Đông Khánh, đàn ông ra đường toàn cài hoa thoa phấn, đi đường thì uốn éo lắc hông như đàn bà, thi thoảng được mấy kẻ bình thường thì cũng yếu ớt như sên. Bọn chúng có thể vỗ ngực mà nói, cả cái đám gà còi trong sân này còn chưa đủ để bọn chúng chém chứ đừng nói đến một thằng nhóc lùn tịt như thế này.
Sự thật chứng minh, hôm nay bọn chúng gặp phải một đại lực sĩ bên trong cái lốt ẻo lả.
Bịch!
Thân hình gầy nhỏ của Khương Bồng Cơ có ưu thế linh hoạt, mà sức lực của cô căn bản chẳng liên quan gì đến bề ngoài cả. Đám Bắc Cương tưởng rằng chỉ cần giơ tay ra là có túm được cô nhưng không ngờ Khương Bồng Cơ còn trơn tuột hơn cả cá trạch. Cô cướp lấy đao của một trong số những tên đó, hai ngón tay bóp chặt lấy khớp xương cổ tay của đối phương, vừa ép đối phương phải thả thanh đao đang cầm ra vừa xoay người áp sát lồng ngực đối phương, rồi lại giật ngược khiến cơ thể gã ngả về đằng trước, tay kia của cô lập tức thúc mạnh cùi chỏ vào yết hầu gã ta.
Chỉ trong chớp mắt, cô đã đón lấy thanh đao đang tuột khỏi tay đối phương đồng thời xoay người thúc đầu gối lên một cú như trời giáng.
Ai tai thính thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng “trứng” vỡ và cả tiếng chất lỏng bắn ra tung tóe.
Quần chúng: “…”
Từ từ, cái chỗ đó là…
Phong Cẩn giật thót lùi lại phía sau một bước, hai chân không nhịn được mà run run.
Khương Bồng Cơ lấy gã vừa rồi làm khiên chặn lại nhát đao đang định bổ vào mình, cổ tay cô xoay một cái, lưỡi đao đã chuyển hướng.
Cô như thể có mắt sau lưng, lưỡi đao linh hoạt vạch một đường vào mắt của tên đánh lén, ngay lập tức máu hắn chảy xối xả, những người đứng xem cũng cảm thấy mắt đau theo.
Thế nhưng vẫn chưa hết, sau khi cô quăng cái “khiên thịt” kia xuống, lại khum tay thành hình trảo bóp lấy yết hầu tên đó, giật một cái quăng hắn ta xuống đất. Bị “hôn đất” đã đành, lại có lực của Khương Bồng Cơ cộng thêm lực của chính gã tác động thêm, nên cả khuôn mặt hắn lập tức biến thành máu thịt lẫn lộn.
Rõ ràng là mười mấy tên đàn ông lực lưỡng xúm lại đánh hội đồng một người, nhưng nhìn tình hình hiện tại kiểu gì cũng giống một mình cô vây đánh cả lũ.
Phong Cẩn biết Khương Bồng Cơ rất giỏi đánh nhau, nhưng không biết cô giỏi đến mức này, gặp kẻ nào xử gọn kẻ đó.
Đám đàn ông kia đều là binh sĩ dũng mãnh được huấn luyện nghiêm chỉnh ở Bắc Cương, tuy ít người nhưng trên chiến trường lại là những cỗ máy chuyên đi thu gặt đầu người.
“Nói! Cái móng chó nào của ngươi làm Hoài Du bị thương?”
Đối phương bị Khương Bồng Cơ giẫm lên mặt, gương mặt vặn vẹo, không thể động đậy, như thể bị cả ngọn núi Ngũ Hành Sơn đè lên người.