Phong Cẩn vẫn luôn tự cho rằng mình là quý tử con nhà gia giáo, bình thường sẽ không bao giờ có hành vi thất lễ nào. Cho đến khi cậu quen Khương Bồng Cơ...
Cậu ho đến mức đỏ bừng hai má, cuống quít sửa sang lại quần áo, thủ tiêu “hiện trường phạm tội” vừa rồi.
“Lan Đình, Uyên Kính tiên sinh là người thầy mà người khắp thiên hạ đều tôn kính, sao cậu có thể...” Phong Cẩn thực sự không nói tiếp được, cậu không tìm ra được từ nào thích hợp.
Khương Bồng Cơ bĩu môi: “Thì đang đùa thế, chỉ thay đổi cách tự thuật thôi mà, đâu có cố ý bôi nhọ ông ấy đâu, sao cậu cổ hủ thế nhỉ? Nếu Uyên Kính tiên sinh mà biết cách giải thích này của ta, khéo cũng gật gù đồng ý ấy chứ.”
Phong Cẩn thở dài, riêng ngụy biện thì cậu không đấu lại được Khương Bồng Cơ: “Uyên Kính tiên sinh chí tại bốn phương, tất nhiên sẽ không so đo với một vãn bối như cậu.”
Do tay phải bị thương nặng nên không thể cầm bút trong một thời gian dài, xui xẻo thế nào lại đúng kỳ thi đánh giá, vậy nên gần đây Phong Cẩn khá rảnh. Khương Bồng Cơ cứ rỗi rãi cái là kéo cậu qua chơi cờ, nói chuyện phiếm giết thời gian, để cậu khỏi suy nghĩ lung tung.
Dù là học trò nhà nghèo hay xuất thân sĩ tộc, thì học hành vất vả nhiều năm như vậy không phải chỉ chờ mong giây phút cá chép hóa rồng thôi sao?
Tuy Phong Cẩn không biểu hiện ra mặt, nhưng trong lòng chắc chắn không thoải mái như vậy.
Phong Cẩn hiểu được ý tốt của Khương Bồng Cơ.
“Cậu đang làm gì thế?”
Chơi xong một ván cờ, Khương Bồng Cơ lệnh cho Đạp Tuyết mang một chiếc bàn đến đặt trong đình viện. Trên bàn đặt một xấp giấy trúc đã được cắt cẩn thận.
“Viết chữ, dù sao cũng rảnh mà. Chơi cờ thì đầu óc cậu cứ để đâu đâu ấy, chán chết.”
Khương Bồng Cơ ngồi xổm trên sạp trúc, Đạp Tuyết đứng bên cạnh giúp lang quân nhà mình mài mực.
Phong Cẩn bị Khương Bồng Cơ nói trúng tâm trạng thì có chút xấu hổ, lập tức tập trung lại tinh thần rồi lảng sang chuyện khác.
“Luyện chữ sao? Nhiệm vụ Liễu bá phụ giao cho cậu?”
Liễu Xa là quan chủ khảo kỳ thi lần này, ông đã đến trường thi chuẩn bị từ sớm. Để tránh bị nghi ngờ nên trước khi kỳ thi kết thúc, ông sẽ không trở về.
Theo như suy nghĩ của Phong Cẩn, Liễu Xa đặt nhiều kỳ vọng vào Khương Bồng Cơ đến thế, ắt hẳn sẽ rất chú tâm để bài vở của cô, giao vài ba thứ như bài tập về nhà là chuyện dễ hiểu.
Nhưng Khương Bồng Cơ lại nói: “Không phải, ta chép lại sách của Trình tiên sinh.”
Trình tiên sinh chính là Trình Thừa.
Lúc trước, cô và Trình Thừa làm một vụ mua bán nho nhỏ, cô cung cấp giấy trúc thượng hạng, Trình Thừa sẽ sao chép sách của mình cho cô một bản. Nhưng số sách mà Trình Thừa sưu tầm được quá nhiều, khéo phải mấy chục nghìn cuốn, chờ ông chép xong thì chắc phải mất vài năm. Khương Bồng Cơ không đợi lâu vậy được, hơn nữa giờ cô cũng đang rất rảnh, nên hoàn toàn có thể giải quyết chuyện này.
Càng sống ở thời đại này lâu, càng tiếp xúc nhiều sự vật và sự việc, sự hiểu biết của Khương Bồng Cơ cũng càng thêm sâu sắc. Tuy rằng thời viễn cổ này có quá nhiều thứ khiến cô khó chịu như khoa học kỹ thuật lạc hậu, thất học tràn lan, hủ tục, kỳ thị giới tính... nhưng không thể phủ nhận rằng nó cũng tồn tại những thứ xuất sắc khác, ví dụ như trí tuệ mà cổ nhân tích lũy qua từng năm tháng.
Cô đã xem qua rất nhiều sách binh pháp, phát hiện rằng nội dung trong sách rất khớp với những gì cô đã được học, nhìn thì có vẻ thô sơ đơn giản nhưng bản chất lại giống nhau, phải biết rằng thời của cô cách thời đại này phải đến mấy vạn năm!
Sự khinh thường ban đầu của Khương Bồng Cơ cũng dần dần biến mất, cô thay đổi thái độ của bản thân mình, nghiêm túc học tập và nghiên cứu. Nếu không thì hồi trước cô đâu cần tốn sức để gài bẫy đống sách của Trình Thừa.
“Nhân chi sơ, tính bản thiện; Tính tương cận, tập tương viễn; Cẩu bất giáo, tính nãi thiên...” Phong Cẩn ngồi bên cạnh, thấy cô viết xuống một câu như thế, cậu không khỏi lục lại trí nhớ. Hình như chưa từng thấy câu văn nào như vậy, nhưng ẩn chứa trong những con chữ nhỏ bé ấy lại là những đạo lý vô cùng sâu sắc. Cậu không khỏi tò mò mà hỏi: “Đây là danh ngôn của vị nào vậy, lời văn thông tục, dễ đọc dễ nhớ, lại rất thú vị.”
*Là một câu trong Tam Tự Kinh: Con người ta lúc ban đầu thì tính vốn lành, với tính lành ấy mà họ gần nhau,
nhưng do nhiễm thói tục mà họ xa nhau, nếu không chú ý giáo dục thì cái tính ấy sẽ thay đổi.
Phong Cẩn vừa hỏi, trên màn hình giả lập hiện lên một loạt chữ.
[Liên Minh Lão Phịch Thủ]: Ôi cậu Phong Cẩn ơi, đây là Tam Tự Kinh đấy, là sách vỡ lòng của Trung Quốc nhà tôi đấy.
[Âm Nhạc Gia - Gia Cát Cầm Ma]: Tam Tự Kinh của tác giả Vương Ứng Lân, người thời Tống, nói cậu cũng không biết Vương Ứng Lân là ông nào đâu.
[Áo Da Lông Xù]: Vừa search trên mạng xong, tác giả của Tam Tự Kinh là Vương Ứng Lân.
[Nông Phu Sơn Tuyền Có Hơi Lạ]: Vương Ứng Lân thời Tống, cơ mà ở chiều không gian của Phong Cẩn chắc không có triều Tống đâu nhỉ?
Dựa theo phân tích của vài đại thần, thời đại mà Streamer đang ở hiện nay thật ra khá giống thời Ngụy Tấn Nam Bắc Triều.
Trên màn hình trừ tên sách và tên tác giả ra, còn có vài thứ linh tinh như “... Dưỡng bất giáo, phụ chi quá; giáo bất nghiêm, sư chi đọa*...”.
*Nuôi mà không dạy là lỗi của cha, dạy dỗ không nghiêm là thất bại của thầy.
Nội dung loạn cào cào lên, nếu không phải trí nhớ của Khương Bồng Cơ quá siêu việt thì chắc đã ngất ngay tại chỗ rồi.
Với câu hỏi của Phong Cẩn, Khương Bồng Cơ chỉ rũ mắt không có trả lời, nhân lúc cậu ta không để ý mà liếc nhìn màn hình, ghi nhớ rồi tiếp tục viết.
“Chịu, không thể tra được tác giả là ai nữa rồi, ta thấy thú vị nên mới chép lại thôi.”
Không khí trong phòng livestream hôm nay còn vui hơn Tết.
Khi Khương Bồng Cơ nói cần phải chép vài bộ sách cơ bản, hỏi đám người xem rằng có sáng kiến nào không, cả phòng đều sôi nổi cả lên. Họ không biết sách cổ, nhưng mà lên mạng là ra hết, search vào cái là có thể giả làm nhà Nho trước mặt Streamer rồi!
Vì vậy, Khương Bồng Cơ viết ba chữ to “Tam Tự Kinh” lên tờ bìa sách, phần tác giả ghi là “vô danh”.
Cô không viết tên tác giả thật ra là do không muốn có người đi tra xem Vương Ứng Lân trong truyền thuyết là ai.
Bởi vì, cô cũng đâu biết Vương Ứng Lân là ai?
Phong Cẩn không nghi ngờ gì với câu trả lời của Khương Bồng Cơ. Rương sách của Trình Thừa thật sự quá nhiều, mới liếc qua đã thấy sách bên trong được đặt chỉnh tề ngay ngắn, có thể thấy được chủ nhân của nó có tâm thế nào, nhưng rất nhiều sách cổ nội dung cũng không đầy đủ chứ đừng nói đến tên tác giả.
“... Xưa Mạnh mẫu chọn láng giềng... Đây là câu chuyện ba lần chuyển nhà của Mạnh mẫu* à?”
*Mạnh mẫu tức là mẹ của Mạnh Tử, vì tạo một môi trường giáo dục tốt cho con nên nhiều lần chuyển nhà.
Phong Cẩn nhìn chằm chằm không chớp mắt, trong những con chữ nhỏ bé ấy chứa đựng ý nghĩa của điển cố mà ai ai cũng quen thuộc.
Ba lần chuyển nhà của Mạnh mẫu, kẻ đọc sách nào cũng biết, nhưng chỉ dùng sáu chữ để kể lại như vậy cậu mới thấy lần đầu.
Phong Cẩn mơ hồ cảm thấy sự khác thường nào đó trong lòng, nhưng cậu chưa bắt kịp thì nó đã biến mất.
Khương Bồng Cơ nhíu mày, phàn nàn rằng: “Cậu ồn quá đấy.”
Phong Cẩn xụ mặt, ngoan ngoãn im lặng ngồi một bên.
Tốt, giờ thì yên tĩnh hơn nhiều rồi.
Khương Bồng Cơ tiếp tục chép, những người bạn khán giả còn tri kỷ mà giúp cô tìm các loại chú giải, nhưng do họ copy từ nhiều nguồn khác nhau nên nội dung rất lung tung không trùng khớp, cô chỉ đành xóa xóa gạch gạch, viết hỏng mấy trang giấy trúc.
Khán giả người thì nhiệt tình giúp đỡ, người thì châm chọc.
[Nông Phu Sơn Tuyền Có Hơi Lạ]: Tôi còn tưởng Streamer là ngoại lệ, không chơi đạo văn cơ, nhưng không ngờ cô vẫn đi theo cái lối mòn này.