Quần áo rơi xuống chồng chất dưới chân.
Cái mông lồ lộ trắng bóc, đương nhiên đằng trước cũng không một mảnh vải, cái thứ dơ bẩn phía dưới còn đang có xu hướng ngóc cổ dậy.
Những tỳ nữ nhìn thấy cảnh này không khỏi hét toáng lên, tiếng hét khiến các sĩ tử giật mình đồng loạt quay lại xem xét. Đám phó quan thích cậy già lên mặt cũng tạm dừng cuộc nói chuyện ngẩng lên nhìn… Chỉ trong thoáng chốc tất cả đều cảm thấy mắt mình sắp mù đến nơi.
Với đám đàn ông thì vẫn ổn, linh kiện người khác có mình cũng có, nhìn thì cũng nhìn rồi, cùng lắm là đau mắt hột, mắng một câu đồi phong bại tục là xong.
Nhưng với tỳ nữ lại khác, nghiêm khắc mà nói khi đã vào biệt uyển hoàng gia thì cũng có nghĩa các cô đã là người của hoàng đế. Bây giờ tự dưng lại nhìn thấy thân thể của một người đàn ông xa lạ, những thiếu nữ chưa chồng như các cô chỉ hét toáng lên chứ chưa hoảng loạn cũng đã coi như có tố chất tốt rồi.
Liễu Xa tái mặt, chỉ cần nhìn biểu cảm sung sướng của gã sĩ tử đó là đoán được ngay.
Nhờ vào góc quay của camera, các khán giả zoom gần vào liền có thể xem được tình hình bên sân thi tuyển với chất lượng full HD nét căng.
Lúc bọn họ đang chọn chọn lựa lựa, ngồi thưởng thức nhan sắc và liếm màn hình của các kiểu mỹ nam viễn cổ thì cái vị lang quân trần truồng đó đột nhiên nhảy ra chiếm phân nửa cái màn hình.
Cái mông trắng trắng tròn tròn mẩy mẩy cong cong, vòng eo thon thả, đôi chân gầy gò hơi hơi trắng xanh…
Khán giả: “…”
Khu vực bình luận đang thưa thớt bỗng chốc dậy sóng mãnh liệt, hàng loạt các bình luận ào ào nhảy lên phủ kín màn hình phát sóng.
[Bốn Mươi Mốt Cành Hoa]: Ôi má ơi, mắt mị mù rồi.
[Yêu Nhất Cục Cưng Phong Cẩn]: Thú thật, mẹ tui vừa nãy ngồi cạnh xem, đột nhiên có một quả mông full HD nhảy ra thế là cụ nghi ngờ tui đang xem xiếc, cụ đang tức điên chạy ra ban công lấy mắc quần áo để đánh tui này, cứu với!!
[Âm Dương Tôn Thượng]: Tôi mới thảm, vợ tôi bắt đầu nghi ngờ giới tính của tôi rồi đây này…
Ngoại trừ những bình luận than phiền ra thì toàn là copy paste *bảo vệ mắt*, đến Khương Bồng Cơ cũng đần thối mặt.
Lúc nãy ngồi trên giả sơn thì nghe được cả một tràng “phim con heo”, giờ chạy đến xem trộm cuộc thi thì lại bắt gặp một kẻ xé quần áo, cởi truồng chạy rông…
Nhất định là cô đang xem phải một cuộc thi giả! Giả! Giả!
Sự lộn xộn bên đó thu hút không ít sự chú ý của những người quan tâm, tất cả đều chạy đến đình bát giác để xem xem đã xảy ra chuyện gì.
Mà kẻ đầu sỏ gây chuyện – gã sĩ tử kia lại không những không tủi nhục mà còn tự hào.
Sự hoảng loạn và xấu hổ của những tỳ nữ xung quanh khiến gã ta cực kỳ thích thú. Gã ngẩng đầu cười ha hả, mặt đỏ rực.
“Chúng sinh đều đến trong trạng thái trần truồng, đó chính là thiên tính, chư vị hoảng hốt thế làm gì?”
Vệ Từ hừ lạnh, nói với giọng nghiêm khắc: “Trẻ con không biết liêm sỉ, chẳng nhẽ ngươi cũng giống thế? Lễ nghĩa liêm sỉ tín, rèn luyện cũng thật đến nơi đến chốn!”
Gã sĩ tử kia nghe Vệ Từ châm chọc như thế liền hừ một tiếng quay sang nhìn.
Ầu, vừa mới nhìn một cái liền không kiềm chế nổi, gã cảm thấy như thể nghe được tiếng trái tim mình nở hoa, ảo diệu vô cùng.
Gã ta nheo mắt, lảo đảo đi đến gần Vệ Từ cười hà hà: “Thật không hiểu, nhân gian tầm thường này thế mà cũng có bậc sắc nước hương trời đến thế… Ta vừa mới gặp lang quân mà như đã quen biết từ lâu, chẳng khác chi cố nhân trên đỉnh Vu Sơn*, lang quân có chịu trở thành huynh đệ với ta?”
*Đời Chiến Quốc, vua Sở Tương Vương thường đến du ngoạn ở ngọn núi Vu Sơn. Một hôm trong lúc mơ màng, vua Sở mộng thấy thiếu nữ tuyệt sắc thướt tha đến bên mình, rồi cùng nhà vua chung chăn gối vô cùng thỏa thích. Giai nhân tự xưng là thần nữ núi Vu Sơn. Từ đó, nói đến “đỉnh Vu Sơn” là chỉ việc trai gái chung chạ chăn gối, ấp yêu với nhau.
Hay nói một cách thông tục hơn đó là:
[Này người anh em, tôi cảm thấy trước kia hai chúng ta đã từng high trong mơ, giờ làm phát không?]
Đông Khánh thịnh hành tình yêu nam – nam, “huynh đệ kết nghĩa” rất nhiều, thậm chí còn có không ít văn nhân sĩ tử coi đó là trào lưu.
Nhưng mà thiên hạ này vẫn còn rất nhiều trai thẳng, bọn họ cực kỳ ghét hành vi đi ngược với đạo lý âm dương này.
Tuy rằng “huynh đệ kết nghĩa” có nhiều nhưng do bị dư luận phái âm dương điều hòa chính thống cản trở, nên đa phần những mối quan hệ này đều diễn ra trong âm thầm. Cực kỳ ít trường hợp công khai thể hiện tình yêu với một người đàn ông khác, chứ đừng nói gì đến việc dùng quá nhiều Ngũ Thạch Tán, high đến độ cởi sạch quần áo quay sang tán tỉnh người đồng giới thế này.
Sắc mặt
của Vệ Từ trở nên cực kỳ khó coi.
“Cố nhân đỉnh Vu Sơn” là cái gì?
Lại còn muốn thành “huynh đệ kết nghĩa”?
Vị trí của các sĩ tử đều là cố định, cho nên các học trò của Uyên Kính tiên sinh không ngồi cùng một chỗ.
Bọn họ nghe tiếng động quay ra thì nhìn thấy Vệ Từ đang bị một tên ăn chơi đàng điếm phê thuốc đùa giỡn, lập tức đen mặt, cực kỳ tức giận.
Ai mà ngờ được lại có kẻ gan to bằng trời dám dùng Ngũ Thạch Tán ngay tại hiện trường kỳ đánh giá?
Dùng rồi thì thôi thế nhưng lại còn hưng phấn đến độ quên mất bản thân mình đang ở đâu.
Đây là nơi diễn ra kỳ đánh giá, không phải một buổi nhã tập tầm thường!
Tức thì tức, nếu như Vệ Từ thực sự bị cái gã kia cợt nhả xúc phạm thì sau này danh tiếng của anh sẽ ra sao?
Nghĩ đến đó, những sĩ tử của thư viện Lang Nha liền ào ào lên ngăn cản, nhưng bọn họ cách chỗ Vệ Từ hơi xa, mà cái gã sĩ tử đang phê thuốc kia chỉ cách Vệ Từ có ba bốn bước chân, nghĩ bằng đầu gối cũng biết ai sẽ nhào đến trước.
Liễu Xa lại càng tức, đến mức trong mắt đã hiện lên sát khí, ông nghiến răng nói: “Người đâu, kéo tên này xuống!”
Để tránh quấy nhiễu đến các sĩ tử nên thị vệ đều đứng bên ngoài, muốn vào cũng phải mất một khoảng thời gian.
Vệ Từ thu lại vẻ tức giận trên gương mặt, anh lạnh lùng nhìn gã kia như thể đang nhìn người chết. Sau đó đứng dậy nhấc cái bàn trước mặt lên, quăng thẳng về phía gã sĩ tử kia, động tác liền mạch, lưu loát.
Mọi người: “…”
Vệ Từ cao ngạo nhìn xuống, nói: “Đồi phong bại tục!”
Trong tay anh vẫn còn cầm cái bàn, à không, phải nói là một nửa cái bàn mới đúng, một nửa khác đang treo trên đầu gã sĩ tử kia rồi.
Nhìn nửa cái bàn gãy đôi, lại quay sang nhìn gã sĩ tử mặt mũi bê bết máu kia, không ít người đều âm thầm rùng mình.
Nếu như bọn họ bị cả cái bàn đập thẳng vào mặt, có khi nào gương mặt sẽ dẹp lép đến mức ngay cả cha mẹ cũng không nhận ra?
Móng tay của Vệ Từ đều được cắt tỉa gọn gàng nhưng vì siết quá mạnh nên đầu ngón tay trở nên trắng bệch.
Ngón tay siết chặt, những khớp ngón tay hiện lên rõ ràng, mu bàn tay nổi gân xanh, rất hiển nhiên, trong lòng anh hiện giờ không bình thản như biểu cảm trên mặt.
Lúc này thị vệ mới vội vàng chạy đến.
Vệ Từ ngẩng lên nhìn Liễu Xa và các sĩ tử khác, bình thản chắp tay vái chào, mím môi, vung tay áo rời đi.
Anh hiểu rõ, mình không cần thiết phải ở lại nữa.
Ra tay đánh người trên trường thi, dù có nguyên nhân chính đáng nhưng vẫn có khả năng bị tước bỏ tư cách. Thay vì tiếp tục ở lại để trở thành trò cười cho những người khác, không bằng dứt khoát rời khỏi nơi này để tránh bị khinh bỉ, nhục nhã.
Liễu Xa cúi xuống nhặt bài thi của Vệ Từ lên, vì nét mực vẫn chưa khô cộng thêm bị mực trong nghiên trên bàn lật xuống thấm ướt nên một phần nội dung không thể đọc được nữa, Liễu Xa phẩy phẩy tờ giấy, lấy lò hương hong khô vết mực… Chậc chậc, thật là đáng tiếc.
Ông lạnh lùng chỉ vào gã sĩ tử kia.
“Kéo kẻ vô liêm sỉ này xuống!”
Vệ Từ là người cao ngạo nên chủ động rời khỏi trường thi, còn gã sĩ tử vừa gây sự kia lại bị chính Liễu Xa gọi người lôi đi. So ra sẽ chẳng ai tính toán chuyện Vệ Từ động thủ đánh người nữa, chỉ tiếc thay cho anh chàng xui xẻo.
Điều quan trọng hơn là, hành động của Liễu Xa gần như đã phủ định toàn bộ về gã sĩ tử kia.
Danh tiếng đã bị hủy hoại hoàn toàn!
Bị người ta dùng bàn đập vào mặt, cơn đau đớn khiến cái đầu đang bay bổng nhẹ bẫng của gã sĩ tử kia trở về mặt đất. Cơ thể vẫn còn cảm giác sung sướng nhưng gã đã nhìn rõ mọi thứ xung quanh. Một cơn gió lạnh thổi qua, gã mới phát hiện ra mình đang trần truồng, suýt chút nữa thì ngất luôn tại chỗ.
Chuyện… chuyện gì đang xảy ra thế này?