Anh lấy lại bình tĩnh rồi thản nhiên hỏi ngược lại cô: “Theo như Từ thấy, tiểu lang quân chẳng phải cũng hiểu về Từ lắm sao?”
Khương Bồng Cơ cười, không tiếp tục ép hỏi Vệ Từ nữa.
Nước ấm nấu ếch, đương nhiên là phải từ từ từng bước một.
Đổ thẳng nước sôi vào, người ta sợ quá bỏ chạy mất thì làm thế nào?
Trông cô như đang nhìn lên bầu trời, song thực tế lại đang chú ý đến cái ô trong tay Vệ Từ.
Cho dù trước đó anh bị cô trêu tức đến mức chuyển ô về nhưng giờ phút này lại lặng lẽ nghiêng ô che giùm cô, mặc cho tuyết đã đọng lại trên vai mình.
Khương Bồng Cơ cởi áo khoác ngoài ra đưa cho Vệ Từ, ý bảo anh mặc vào.
“Sau này đến học ở Lang Nha, còn phải cảm phiền Tử Hiếu chiếu cố ta nhiều hơn.”
Vệ Từ nhìn chiếc áo choàng lông trắng dày dặn, bình tĩnh nói: “Tiểu lang quân và Từ cũng coi là quen sơ, thầy lại rất thưởng thức tài hoa của tiểu lang quân, hẳn là cậu sẽ không gặp phải khó khăn gì ở thư viện, cớ sao phải dùng lý do này để “hối lộ” tại hạ.”
“Ta không sợ nóng cũng chẳng sợ lạnh, mặc nhiều hay ít cũng như nhau. Nhưng sức khỏe của Tử Hiếu yếu ớt, bây giờ lại còn đứng đợi người ta trong gió lạnh thế này, vẫn nên chú ý đến bản thân thì hơn.” Khương Bồng Cơ nhét cái áo vào lòng Vệ Từ, thích thì mặc không thích thì thôi.
Nói rồi, cô quay người đi thẳng về phía xe ngựa, giẫm lên bậc thang vào trong xe: “Về Phong phủ.”
Vừa mới nhấc màn xe lên, Từ Kha đã đưa ngay cái lò sưởi tay cho cô.
Người đánh xe đội mũ nan rộng vành kéo cương ngựa, xe từ từ rời khỏi, vừa hay đi ngang qua chỗ Vệ Từ.
“Lang quân đưa áo khoác cho vị Vệ lang quân kia, về đến nhà thể nào ngài cũng bị Đạp Tuyết lải nhải.”
Từ Kha ngồi quỳ gần cửa xe, hai tay ủ trong bao tay, bên trong có một lớp lông thỏ dày, rất thoải mái.
Khương Bồng Cơ ôm cái lò sưởi tay, lò sưởi vừa mới bỏ thêm than, nhiệt độ còn ấm hơn vừa nãy một chút.
“Lang quân nhà ngươi thân thể khỏe mạnh, tay không còn có thể đánh chết hai con trâu, bớt một cái áo khoác cũng không ốm được.” Khương Bồng Cơ nhướng mày nói: “Còn anh ta ấy à, văn nhân ốm yếu, ăn mặc phong phanh thì cũng thôi, lại còn đứng ngây ra như phỗng ở ngoài đó, thật đúng là cậy mạnh.”
Từ Kha lập tức câm nín, không nói được câu nào.
Quả thật lang quân nhà mình trông thì trẻ con yếu đuối, nhưng thực ra sức chiến đấu còn mạnh hơn trâu, có trách thì trách cái bề ngoài của ngài ấy quá lừa người.
“Ta nghe Hoài Du nói, người nhà của Tử Hiếu đã quay về gia tộc chính ở Trung Chiếu. Một mình anh ta ở lại Lang Nha Đông Khánh, ai biết bên cạnh có được bao nhiêu người hầu hạ chăm sóc. Thời tiết thay đổi nhanh như thế này, có khi trong tủ quần áo cũng chẳng có được bao nhiêu đồ chống lạnh đâu.”
Khương Bồng Cơ là một người chu đáo, nhưng cô rất ít khi chủ động quan tâm đến người khác, hay nói theo kiểu của cô thì là không cần thiết phải quan tâm.
Ai mà chẳng có hai tay hai chân, ngay đến chăm sóc bản thân mà còn không làm được thì có khác gì tàn phế?
Nhưng điều này trong thời viễn cổ lại không đúng.
Từ Kha nghe xong không khỏi bùi ngùi, hình như lang quân nhà mình càng lúc càng có tình người hơn rồi.
***
Quỳnh Lâm Yến trông có vẻ như một bữa tiệc mừng công được tổ chức cho những sĩ tử đề tên bảng vàng, nhưng thực tế chỉ là một nơi để cho người ta ca tụng công đức của nhau. Đám quan lại triều thần dùng đủ chiêu trò mánh khóe nịnh nọt tâng bốc, cái dáng vẻ khúm núm nịnh bợ ấy thật khiến người ta nhìn mà bực tức trong lòng.
Các sĩ tử vốn dĩ phải được coi trọng thì giờ lại biến thành món đồ trang trí, trên yến tiệc tràn ngập tiếng cười sang sảng của hoàng đế.
Hàn Úc khá nóng nảy, chẳng nhịn được mà phun hết tiếng lòng ra trước mặt mấy người bạn thân: “Giờ nghĩ lại mới thấy hành vi đánh người rời đi của Tử Hiếu hôm ấy là đúng… Cái dáng vẻ uốn gối khom lưng này hoàn toàn không có một chút khí khái nào, quả thật…”
Trình Tĩnh lườm Hàn Úc một cái, khiến cho cậu ta nghẹn cứng, không dám nói tiếp nửa câu sau.
“Cẩn ngôn thận hành*, đệ quên mất bốn chữ này rồi sao?” Trình Tĩnh hạ giọng nói: “Nếu vì thế mà chọc phải họa sát thân thì…”
*Cẩn thận trong lời nói và hành động.
Trình Tĩnh và Hàn Úc đang căng thẳng, còn Lữ Trưng lại lặng lẽ ưỡn cái bụng ra, kiềm nén ý muốn giơ tay lên xoa bụng.
Quỳnh Lâm Yến có không ít
món ngon, Lữ Trưng nhà nghèo, chỉ là con trai của một thợ săn, từ nhỏ đã thích lăn lộn trong bùn đất. Nếu anh chàng không có duyên với Uyên Kính tiên sinh, được ông đưa về thư viện dốc lòng dạy dỗ thì bây giờ có lẽ cũng không có tư cách tham dự Quỳnh Lâm Yến này.
Cơ hội khó có được, không ăn thì phí của trời.
Anh ta không như Hàn Úc và Trình Tĩnh, chẳng động đũa được mấy miếng mà còn ôm cả một bụng tức.
“Tai vách mạch rừng, đúng là nên chú ý. Văn Bân, đây không phải là nơi để đệ than vãn đâu.”
Bụng có hơi căng, Lữ Trưng bước đi chậm rãi, trông có vẻ rất nhàn nhã, thanh thản nhưng thật ra là vì no quá đi không nổi.
Hàn Úc hít sâu, cố gắng kiềm chế cơn tức giận trong lòng.
Mấy người bọn họ từ xa đã nhìn thấy Vệ Từ đứng ôm một cái áo khoác nhung trắng trong tay, đang đờ người ra không biết nghĩ vẩn vơ cái gì.
Lữ Trưng mặt dày cười hì hì bước đến, giả vờ chìa tay ra đón lấy cái áo khoác trong tay Vệ Từ, miệng còn nói: “Tử Hiếu thật không hổ là là người tri kỷ, biết anh em hôm nay ăn mặc phong phanh nên cố ý cầm áo đứng đây đợi đúng không, ta cám ơn trước nhá…”
Tay anh ta còn chưa kịp chạm vào cái áo, Vệ Từ đã lùi về sau một bước, phũ một câu: “Không phải cho huynh.”
Lữ Trưng cũng không giận mà gian xảo liếc chiếc dây buộc cổ của chiếc áo khoác này.
Đoạn cuối dây buộc cổ có gắn thêm hai quả cầu bông xinh xắn, cái này không hợp với phong cách của Vệ Từ từ xưa đến giờ. Không chỉ vậy, kích cỡ của chiếc áo choàng này cũng không vừa với Vệ Từ.
“Vậy thì để cho ai?” Lữ Trưng truy hỏi.
Vệ Từ không thèm để ý đến anh ta, chỉ đưa mắt nhìn Hàn Úc và Trình Tĩnh.
“Nhìn mọi người có vẻ không vui, có chuyện gì trong bữa tiệc khiến mọi người tức giận sao?”
Hàn Úc không chú ý đến cái áo khoác, cậu ta bị gợi nhớ về bữa tiệc Quỳnh Lâm Yến vừa rồi, cơn tức mới đè xuống giờ lại bùng lên.
“Trọng thần triều đình cái gì, toàn một lũ khúm núm nịnh nọt, ton hót nói hùa, không có một chút khí khái nào! Cứ thế này thì sớm muộn gì triều đình này cũng xong.”
Vệ Từ liếc nhìn xung quanh, thấy không có ai mới yên tâm đôi chút.
“Nô tính đã ăn vào tận xương rồi, tức giận với cái đám tiểu nhân ấy làm gì?” Vệ Từ thản nhiên cười nói: “Từ nghe nói, trước đêm diễn ra Quỳnh Lâm Yến, Trung Thư Lệnh Phong Nhân đã xin từ quan cáo lão hồi hương, Quan Gia không chỉ không giữ lại mà còn đề bạt tâm phúc… Như thế chưa đủ để cậu nhìn rõ sao? Quan Gia cần một con mèo nhà ngoan ngoãn nghe lời, chứ không cần một con mèo hoang ngỗ ngược kiêu ngạo khó thuần.”
Hàn Úc suýt nữa thì xù lông, huynh bảo ai là mèo hoang?
Vệ Từ lại nói: “Mới chỉ là Quỳnh Lâm Yến thôi mà cậu đã kích động đến thế, thì về sau phải làm sao?”
“Ý huynh là?” Hàn Úc hỏi.
“Bây giờ hoạn quan âm thầm mua quan bán tước, đề giá rõ ràng từng chức tước, có tiền là bán. Cậu tưởng lũ hoạn quan ấy chỉ tham cho mình thôi à? Cái vị kia mới là người được nhiều nhất...” Cả nhóm vào trong xe ngựa, hơi ấm từ lò sưởi trong xe xua đi cái khí lạnh, Vệ Từ chỉ lên trời nói: “Văn Bân được xếp trong tam giáp, nhưng đến lúc nhận chức có khi chỉ được một chức quan nhỏ bé, còn chẳng to bằng chức quan đám vô lại bỏ tiền ra mua, đến lúc đó chẳng phải cậu sẽ tức đến mức chết đi sống lại?”
Hàn Úc nghẹn đến mức tức cả ngực.
“Vệ Tử Hiếu, huynh ăn nói khó nghe quá rồi đấy.”
Vệ Từ không sợ, còn nói tiếp: “Từ còn có thể nói khó nghe hơn nữa đấy, có muốn nghe không?”
Lữ Trưng ngồi bên cạnh nín cười, còn Trình Tĩnh chỉ lắc đầu bất lực, cầm cời khều than trong lò.
“Nghe! Đương nhiên phải nghe!”