[Mạnh Hằng, con trai cả của Mạnh Trạm - Quận thủ quận Mạnh, con của Cổ Trăn - vợ kế Liễu Xa, lúc này đang đối diện với nguy cơ bị ám sát, xin ký chủ hãy tiếp nhận nhiệm vụ. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, ký chủ sẽ thu được phần thưởng “Quà tặng thần bí”. Trừng phạt nếu nhiệm vụ thất bại: Điện giật cấp một.]
Khương Bồng Cơ đang nhắm mắt, ngả người vào khung tựa nghỉ ngơi thì bên tai đột nhiên vang lên giọng nói đã lâu không nghe thấy của hệ thống.
“Mạnh Hằng?” Cô cau mày, ngón tay gõ gõ lên thành ghế theo tiết tấu: “Quà tặng thần bí?”
Hệ thống ho nhẹ rồi nói: “Đúng thế, đây chính là đặc điểm của nhiệm vụ bắt buộc tức thời, nó giống với hòm vàng, tỉ lệ mở được đồ tốt rất cao. Mong ký chủ có thể cân nhắc một chút về nhiệm vụ lần này, dù sao cô cũng đã lâu không mở livestream theo hình thức nhiệm vụ rồi, phần thưởng cũng có hạn. Nhiệm vụ lần này chỉ cần đón Mạnh Hằng rồi dẫn anh ta đi theo là coi như đã thành công.”
Khương Bồng Cơ cười lạnh nói: “Hệ thống, hình như mày quên rồi thì phải. Đội ngũ này không phải do tao đứng đầu, có cho thêm một người vào đi cùng nữa hay không cũng không đến lượt tao quyết định. Tuy đoàn xe này có rất nhiều người, nhưng đại đa số đều là thư sinh yếu ớt. Nếu như kẻ đứng đằng sau thật sự muốn giết chết Mạnh Hằng thì chắc chắn sẽ gây nguy hiểm cho cả đoàn, cho dù chỉ một người bị ngộ thương cũng là tổn thất lớn, mày bảo tao đánh cược sao?”
Hệ thống nghẹn cứng, nó định lên tiếng khuyên bảo Khương Bồng Cơ, nhưng lời nói ra đến miệng rồi lại nuốt ngược vào trong.
Cái vị ký chủ này không phải là kẻ dễ lừa, nó đã có trải nghiệm vô cùng sâu sắc rồi.
“Nếu thế thì ký chủ có thể chọn bỏ qua nhiệm vụ. Cho dù thất bại thì trừng phạt cũng chỉ là điện giật cấp 1, đối với ký chủ cũng chẳng ảnh hưởng nhiều.” Hệ thống nói với vẻ tiếc nuối: “Chẳng qua, đứng từ góc độ một hệ thống mà nói, tôi khuyên cô nên nhận nhiệm vụ này thì hơn. Dù sao Mạnh Hằng không chỉ là con trai của Mạnh Trạm mà còn là giọt máu duy nhất của dì cô và là anh họ của cô nữa.”
Khương Bồng Cơ trầm mặc một lúc lâu mới hỏi: “Nếu tao không nhúng tay thì tỉ lệ Mạnh Hằng xảy ra chuyện là bao nhiêu.”
“Theo số liệu tính toán, kết quả là thập tử nhất sinh.”
Khương Bồng Cơ liếc nhìn “Quà tặng thần bí” trên màn hình nhiệm vụ của hệ thống bằng ánh mắt kỳ quái: “Mày đừng làm phiền, để tao nghĩ đã.”
Hệ thống trả lời bằng giọng thản nhiên: “Được, tôi không làm phiền cô nữa.”
Vẻ mặt Khương Bồng Cơ không hề thay đổi, nhưng trong bụng đã âm thầm cười giễu cợt.
Cuối cùng, hệ thống cũng không nhịn nổi nữa.
Nói đến chuyện thăng cấp, Khương Bồng Cơ chẳng chút vội vàng gì hết.
Cô đã nói từ sớm rồi, thăng cấp đều sẽ dựa vào thẻ thăng cấp, nếu không rút được thẻ thì cô không thăng cấp.
Hơn nửa năm, cô như thần giữ của tích trữ lấy điểm tích lũy, mặc kệ hệ thống ba hoa chích chòe thế nào cũng không chịu nhả ra.
Tại sao cô phải làm thế?
Bởi vì cô đã bắt thóp được hệ thống rồi.
Hệ thống thì sao, nói thẳng ra cũng chỉ là một đống số liệu tự cho mình là thông minh, lại còn muốn thắng một người sống sờ sờ như cô sao?
Mơ đi!
Sau vài lần “cọ xát”, hệ thống chẳng những không chiếm được ưu thế mà còn bị Khương Bồng Cơ thăm dò không ít. Cô đã biết điểm tích lũy là thứ gì rồi.
Đối với hệ thống, điểm tích lũy chính là nguồn năng lượng để nó hoạt động, thăng cấp và có lẽ là một vài công dụng khác nữa.
Nếu không thăng cấp phòng livestream thì số điểm tích lũy có được mỗi ngày chỉ dừng ở một con số cố định như thế, không tăng thêm được. Mà bất hạnh là, dạ dày của hệ thống lại càng lúc càng to ra, cứ như từ một đứa bé ba bốn tháng lớn lên thành một đứa trẻ con một hai tuổi. Trước đây chỉ cần mấy ngụm sữa là no, nhưng bây giờ lại phải ăn dặm cả một bát cháo mới vừa.
Trong tình huống như vậy, phải tăng giới hạn khán giả phòng livestream lên thì số điểm tích lũy thu được mỗi ngày mới có thể thỏa mãn được cái dạ dày của hệ thống.
Vậy làm thế nào để tăng giới hạn khán giả phòng livestream?
Chỉ có hai cách, một là dùng thẻ thăng cấp, hai là Streamer tự móc túi
ra mà thăng cấp.
Hệ thống nói một cách mĩ miều thì là vì tốt cho Streamer, đầu tư nhỏ mà thu lời lớn.
Giới hạn khán giả tăng lên đồng nghĩa với việc lợi ích mà Streamer thu được càng cao.
Chẳng qua, Khương Bồng Cơ đâu giống kẻ ngốc?
Hệ thống đói thì liên quan gì đến cô?
Mà quan trọng hơn là Khương Bồng Cơ đang nghi ngờ, thăng cấp kênh livestream căn bản không cần nhiều điểm tích lũy đến thế!
Ai mà biết hệ thống nuốt mất bao nhiêu?
Những gì cái hệ thống rác rưởi này nói, Khương Bồng Cơ chẳng tin lấy nửa chữ.
Cách của cô chính là kéo dài thời gian!
Cứ trì hoãn cho đến khi hệ thống chịu không nổi, nhu cầu cấp thiết cần nhiều điểm tích lũy hơn, tự nó sẽ phải móc túi ra thăng cấp cho Khương Bồng Cơ mới thôi!
Ha ha, trên thực tế thì tấm thẻ thăng cấp đầu tiên đã xuất hiện như thế đấy.
Khương Bồng Cơ dám cá, cái nhiệm vụ tức thời bắt buộc này căn bản chẳng có ý nghĩa gì cả, nó chỉ là cái cớ để hệ thống đưa thẻ thăng cấp cho cô mà thôi, đảm bảo khi cô mở cái “Quà tặng thần bí” kia ra thì kiểu gì cũng là thẻ thăng cấp.
Từ khi Khương Bồng Cơ biết được hệ thống có thể đọc được suy nghĩ trong đầu mình, cô liền tách ý thức thành hai. Hoạt động tâm lý bề ngoài là để lừa hệ thống, còn ý thức tầng sâu bên trong mới là những tính toán thật sự của cô… Ừm, kết luận cuối cùng là, nhiệm vụ này có làm hay không cũng không sao cả.
“Ta nhận.”
Đúng lúc hệ thống đang thấp thỏm bất an thì giọng nói nhẹ tênh của Khương Bồng Cơ vang lên, khiến nó vui như thể được đại xá.
Hiếm khi thấy ký chủ dễ tính như hôm nay. Q _ Q
“Đạp Tuyết, ta xuống cưỡi ngựa một lúc, ngồi xe mãi cũng mỏi.”
Khương Bồng Cơ đưa lò sưởi tay đang ôm trong lòng cho Đạp Tuyết cầm, rồi vén rèm xe ra ngoài.
“Lang quân nhớ khoác thêm áo, tránh để cảm lạnh.”
Đạp Tuyết ló đầu ra, đưa cho cô một cái áo choàng, Khương Bồng Cơ đã nhanh nhẹn nhảy xuống xe rồi đón lấy, phủ lên người.
“Tổ Đức, con nhìn xem, tuổi trẻ có khác, nguyên khí đầy đủ, không sợ lạnh, đúng là khiến người ta hâm mộ.”
Uyên Kính tiên sinh nghe thấy tiếng động liền vén rèm lên xem rồi vui vẻ cười. Ông đang cầm một cái lò sưởi tay ấm áp, cả người sắp bọc thành một quả cầu đến nơi, nhìn trông béo lên không ít.
Tổ Đức cầm cời khều than trong lò sưởi, đẩy dịch ra xa để tránh bắt lửa vào đồ vật, cười nói: “Thầy bây giờ càng già càng dẻo dai, không thua gì thanh niên. Mấy hôm trước thầy còn chơi trượt băng với mấy người bạn, con đứng trên bờ còn không dám xuống. Nếu bảo thầy già thì con là người đầu tiên phản đối đấy.”
Uyên Kính tiên sinh bật cười: “Cái miệng này của con càng ngày càng biết nói ngọt, nghe con nịnh mà cái thân già này cũng nhẹ đi hai cân.”
Trận tuyết lớn lần trước không dễ gì mới dừng lại, bây giờ lại bắt đầu rơi tiếp, gió lạnh ào đến như những lưỡi dao đập vào mặt đau rát.
Khương Bồng Cơ đội mũ lên, hai tay cô nắm chặt dây cương, thúc ngựa chạy lên trước mở đường.
“Thật đúng là không ngồi yên được…” Vệ Từ đang chăm chú đọc sách, bỗng nghe thấy tiếng vó ngựa. Anh đưa tay vén rèm lên liền nhìn thấy bóng ngựa trắng phi như bay ngang qua cửa sổ xe, mang theo những cơn gió lạnh phả vào mặt, khiến cho tâm trạng của Vệ Từ bỗng chốc trở nên thoải mái.
Lữ Trưng run cầm cập cuộn mình thành một đống, nói với vẻ đáng thương: “Tử Hiếu, huynh mau thả rèm xe xuống đi, lạnh chết người ta rồi.”