Khương Bồng Cơ đưa mắt nhìn tất cả những quản sự và tôi tớ đang đứng xem hình phạt, cười lạnh nói: “Tất cả đều phải xem, xem cho đến khi nào gã ta tắt thở mới thôi, bằng không... Không ai được rời khỏi đây, đừng ai nghĩ đến việc tránh đi không nhìn. Cơ mà, chuyện xảy ra ở đây ngày hôm nay nếu ai dám bịa đặt linh tinh tung lời đồn nhảm, xử lý như nhau, trói lại đánh chết mới thôi.”
“Đêm hôm qua, những người tự tiện rời khỏi vị trí, ta không trực tiếp nêu tên ra nữa, đợi sau khi xem xong tự mình đi lĩnh phạt.”
Bắt nạt Liễu Phủ không có nam đinh gánh vác chứ gì?
Vậy thì xem đi, xem đến khi nào tất cả mọi người đều sợ mới thôi.
Quản gia đứng bên cạnh, âm thầm thở dài một tiếng rồi thấp giọng nói: “Nhị lang quân, như thế này không khỏi quá...”
Liễu thị là gia tộc có truyền thống đọc sách, làm chuyện gì cũng phải cân nhắc đến phong độ và thể diện, những việc bẩn mắt kiểu này từ trước đến nay đều đẩy cho người dưới xử lý, chủ nhân chỉ cần đứng sau chỉ tay năm ngón, khống chế đại cục là được rồi. Nhưng mà, nghĩ đến mẫu thân của Liễu Lan Đình, lão quản gia lại cảm thấy hành vi này cũng không có gì là không thể chấp nhận được. Có lẽ, sự quả quyết tàn nhẫn ẩn dưới vẻ ngoài ôn hòa của Nhị lang quân, phần nhiều là được thừa hưởng từ Tiên phu nhân.
Khương Bồng Cơ xoay xoay cây quạt mới, thong dong nói: “Không làm như thế, tỳ nữ kia cuối cùng vẫn muốn tìm đến cái chết thôi. Nữ tỳ nhà họ Liễu, không phải là cô nhi không có chỗ dựa, cô ấy chịu thiệt thòi ở đây, vốn dĩ là có tư cách đòi lại. Hơn nữa, mấy năm nay phụ thân không có ở trong phủ, quản gia tuy rằng đã tận lực chăm lo cho Liễu Phủ. Nhưng tuổi tác ông cũng đã cao, sức lực cũng không thể sánh được với khi còn trẻ, khó tránh khỏi có chỗ sơ sót, dung túng cho cái tác phong không chính đáng này lớn mạnh. Vốn không thể đảm bảo tất cả mọi người trong phủ đều có thể trung tâm như một giống như quản gia được... nhưng, nội viện là cái nơi mà bọn chúng muốn vào là vào sao?”
Cái tên gia đinh kia mồm miệng cũng không thể nào nghiêm chỉnh hoặc phải nói là cực kỳ thích ba hoa chích chòe. Cô hoàn toàn có thể tưởng tượng ra được một hôm nào đó, gã ta uống say hoặc nhất thời đắc ý nói ra chuyện gã ta vào nội viện cưỡng bức tỳ nữ với đám bạn đầu đường xó chợ của gã, một truyền mười, mười truyền trăm, truyền ra cả cái quận Hà Gian này đều biết hết, đến lúc đó danh tiếng của nữ quyến trong Liễu phủ sẽ bị hủy hoại hoàn toàn.
Gã ta không chết thì ai chết?
Quản gia lo là, sau chuyện ngày hôm nay, e rằng cả cái quận Hà Gian này đều biết Nhị lang quân của Liễu gia là kẻ lòng dạ nham hiểm, thủ đoạn độc ác mất.
Lúc này, ánh nắng cũng không tính là gắt, chiếu vào người còn có cảm giác lành lạnh, nhưng cái cảm giác lạnh này đều không bằng cái lạnh đang tràn ngập trong lòng mỗi người.
Cô tỳ nữ nhỏ nhắn giờ phút này đang dùng hết sức bình sinh cầm cái đòn gỗ nện từng đòn từng đòn một vào người gã đàn ông bị trói chặt. Đối phương đau đớn muốn lăn người tránh đi, cô liền cầm cái đòn gỗ đuổi theo mà nện, cứ nhằm vào chỗ nào đau là đánh chỗ ấy, từng tiếng “thùm thụp” nặng nề dội vào trong lòng mọi người.
Không chỉ có đám tôi tớ bị ép đứng xem lạnh toát cả người, mà những người xem livestream cũng không chịu nổi, có vài người sức chịu đựng kém liền cảm giác cổ họng mình như đang trỗi lên từng cơn buồn nôn.
Mặc dù như thế nhưng số lượng người xem vẫn từ từ nhích đến 3000, hơn nữa bên ngoài phòng phát livestream còn có không ít người xem đang xếp hàng.
Một kênh phát livestream là có giới hạn số người vào xem, như Khương Bồng Cơ là Streamer cấp 1, lượng người xem cao nhất trong phòng chỉ có 3000 người mà thôi, muốn tăng thêm thì nhất thiết phải dùng điểm tích lũy người xem trong tài khoản của Streamer để xin hệ thống thăng cấp.
Từ Streamer cấp 1 tăng lên Streamer cấp 2 cần đến 10,000 điểm tích lũy người xem, hiện tại tài khoản của Khương Bồng Cơ mới được có 1,532 điểm thôi.
Quản gia xấu hổ nói, “Là tiểu nhân không tốt, hổ thẹn với sự phó thác của lão gia, ảnh hưởng đến danh tiếng của Nhị lang quân sau này.”
Nếu không phải là ông không phát giác được trong phủ đã thành ra như thế này, không sớm có biện pháp thì Nhị Lang quân nhà mình cũng không đến nỗi phải dùng phương pháp tàn nhẫn kịch liệt như vậy.
Khương Bồng Cơ đối với cái này rất có tự tin, “Yên tâm, không ai dám lắm mồm đâu, có khi còn khen ta hai câu trị gia quyết đoán ấy.” Nếu như không có thủ đoạn này, những quý nữ bị bắt cóc kia mới đứng ngồi không yên cơ. Ngay đến một tên điêu nô trong nhà cũng không dám nặng tay xử lý, còn bị đối phương dùng lời lẽ ngụy biện bắt bẻ, thì làm sao có được bản lĩnh bảo vệ cho mình và giúp các vị quý nữ thoát ra khỏi hiểm cảnh như thế?
Quản gia: “...”
Từ lúc đánh cho đến lúc tắt thở, mất hơn nửa canh giờ, mọi người tại hiện trường và khán giả xem livestream cũng bị ép phải xem cả tiếng đồng hồ.
Trên mặt đất là một vũng máu lớn, não cùng với vụn xương dập nát vương vãi trên mặt đất, còn có cả thịt vụn bị đánh nát văng tung tóe khắp nơi... Đám tôi tớ trong sân sợ đến mức không dám ho he một tiếng, có vài người còn cảm thấy phần bụng dưới của mình mất kiểm soát và cái thứ nóng nóng trong người nhanh chóng theo đùi chạy thẳng xuống dưới...
Không ai là không chột dạ, sợ những chuyện trước kia mình đã làm sẽ bị lôi ra tính sổ, những khán giả
đang xem cũng cảm thấy mình như bị ép xây lại tam quan lần nữa vậy.
Còn Khương Bồng Cơ thì cứ như thể chẳng có chuyện gì xảy ra, thản nhiên đi về phía trước rồi cầm lấy đòn gỗ từ tay cô tỳ nữ gần như đã kiệt sức, cô nắm lấy bàn tay của đối phương bóp bóp vài cái.
“Ta đã cho người đun thuốc cho ngươi rồi, nhớ sau khi lui xuống đi ngâm cánh tay, bằng không ngày mai sẽ ê ẩm, sưng đến mức không nhấc được tay lên. Nhìn đôi tay này đi, trông gầy gò, nhỏ nhắn nhưng cũng có thể tự báo thù cho mình đúng không? Nhớ cho kỹ, sau này còn ai dám lăng nhục ngươi nữa thì ngươi hãy khắc sâu quá trình vừa rồi vào lòng. Phải sống, mới có ngày để báo thù rửa hận, chết rồi, kẻ tiêu dao tự tại mãi mãi là hung thủ. Tỳ nữ trong Liễu phủ ta không phải là con tò he mà ai ai cũng có thể lăng nhục.”
Cô tỳ nữ vốn chỉ vin vào chút dũng khí trong lòng nên mới có thể gắng gượng để bản thân không ngã xuống. Bây giờ nghe được câu nói này của Khương Bồng Cơ trong lòng tự dưng lại cảm thấy tủi thân, không nói được lên lời. Cô quỳ sụp xuống dưới chân Khương Bồng Cơ làm tư thế đập đầu quỳ lạy, bả vai không ngừng run lên bần bật, khóc không thành tiếng.
Khẽ thở dài một hơi, Khương Bồng Cơ gọi người tới thu dọn hiện trường sau đó lại răn dạy toàn bộ đám tôi tớ trong nhà một lần nữa.
Phía Tây của nội viện, Điệp phu nhân vừa mới tỉnh lại sau giấc ngủ ngắn liền nghe thấy tỳ nữ thân tín bẩm báo lại, trong đôi mắt lóe lên sự khác thường.
“Ngươi nói là Nhị lang quân ra lệnh đánh chết tên đó?” Điệp phu nhân nửa ngồi nửa nằm trên giường nhỏm dậy, tỳ nữ biết ý lập tức mang mấy cái đệm dựa đến, để bà có thể dựa vào thoải mái hơn một chút, “Lại còn để tỳ nữ kia tự tay đánh chết?”
Tỳ nữ dường như đang hồi tưởng lại cảnh tượng vừa rồi, không nhịn được mà rùng mình một cái, “Vâng, Nhị lang quân còn đích thân cầm đòn gỗ đặt vào tay nữ tỳ kia cơ ạ. Cây đòn còn cao hơn cả nữ tỳ kia, thế mà cô ấy lại có thể cầm nó đánh chết một gia đinh.”
Điệp phu nhân thế nhưng lại không để vào lòng, “Chuyện này thì có gì là kỳ quái, phụ nữ ấy à cũng chẳng phải trời sinh đã là yếu đuối mặc người nắn bóp, một khi trong lòng đã có hận, hận người nào đó đến cùng cực, cho dù chỉ còn có một hơi thở cuối cùng cũng phải hung ác trả thù lại...”
Dường như nghĩ đến cái gì đó, Điệp phu nhân lại nói tiếp, “Cái tính quả quyết can trường này không giống cha nó mà ngược lại càng giống mẹ nó hơn.”
Liễu phụ hồi còn trẻ chính là kiểu người có tướng mạo tinh tế, tuấn tú y như trích tiên bước ra từ trong tranh. Khí chất ôn nhuận như ngọc, nói năng nhã nhặn lễ phép, cho dù là đang nói chuyện với ai đi chăng nữa, ông đều có thể khiến đối phương cảm thấy như đang tắm trong gió xuân. Đương nhiên với một kẻ quen uống mực mà lớn (ý bảo ông này học lắm), thì quần áo bên ngoài sạch sẽ bao nhiêu trong bụng lại đen tối, âm hiểm bấy nhiêu. Chuyện có thể dùng miệng để giải quyết thì thậm chí đi thêm có hai bước, người này cũng ngại bước.
Nhưng mẹ của Liễu Lan Đình lại khác, tương phản một trời một vực với Liễu phụ, sinh ra đã có một gương mặt khiến cho người ta không thể nào an tâm nổi, biểu hiện với bên ngoài thì như thể một quý nữ mẫu mực, nhưng tính cách ẩn giấu bên trong lại vô cùng nhiệt tình sôi nổi, lại còn thích nghịch mấy thứ khiến người ta không thể hiểu nổi, làm cho người khác không biết được đầu óc của bà phát triển như thế nào nữa.
Con gái của bọn họ đúng là dung hòa đặc điểm của cả hai người.
Lớn lên giống cha, nhưng tác phong từ trong xương cốt lại cương liệt và bạo lực giống y hệt mẹ, nhưng mà...
Điệp phu nhân nhấp một ngụm trà, “Nhị lang quân so với mẹ nó thông minh hơn một chút.” Liễu Lan Đình cũng không phải là Cổ Mẫn, mỗi lần gây họa xong đều có Liễu Xa đứng ra thu dọn cục diện, so ra thì tự lực cánh sinh vẫn hơn.
Tỳ nữ có chút không hiểu nói: “Nhưng mà... phu nhân, Nhị lang quân làm như thế này... đối với danh tiếng phải chăng có...”
Điệp phu nhân hừ lạnh một tiếng, nói: “Nó là con trai dòng chính của nhà họ Liễu, chứ không phải là đứa con gái tầm thường giấu mình trong khuê các, hành vi tàn độc thì có làm sao, đây chính là cái gọi là “Vô độc bất trượng phu*“. Đám lang quân, công tử bây giờ có đứa nào là không tô son trát phấn, cài trâm chơi thuốc phiện... nhìn thấy là ngán ngẩm.”
*Vô độc bất trượng phu: Không độc ác, cứng rắn thì không thành trượng phu. Trượng phu chỉ những người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất.