Đó chính là biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.
Những yếu tố chi phối sự thắng bại của một trận chiến không chỉ nằm ở binh lực của hai bên, còn nằm ở cuộc quyết đấu tin tức giữa hai bên nữa.
Tại sao mưu sĩ ở thời đại viễn cổ lại được coi trọng đến như vậy?
Điều mấu chốt chính là nằm ở đây.
Người am hiểu mưu kế, dù chỉ có rất ít tin tức nhưng vẫn có thể đoán ra suy nghĩ trong đầu kẻ địch một cách chính xác, từ đó nắm lấy thế chủ động, quyết định thắng bại.
Theo cái nhìn của Khương Bồng Cơ, những người đó không chỉ có một bộ não thông minh dị thường, mà khả năng phân tích suy luận tình thế xung quanh cũng mạnh mẽ đến mức khiến người ta trợn mắt. Người ta chỉ vừa mới nhìn ra manh mối, trong đầu họ đã tính ra kết cục, đó chính là sự khác biệt giữa người thường và mưu sĩ.
Vậy nên, nếu Khương Bồng Cơ muốn lấy Sùng Châu làm cơ sở để triển khai thôn tính Bắc Cương thì cô nhất định phải hiểu biết tường tận tất cả các phương diện của Bắc Cương.
“Ta sẽ tự tay viết thư gửi cho phụ thân, để ông ấy phái người thu thập tin tức về Bắc Cương trước…” Khương Bồng Cơ nói: “Hoàng tộc Bắc Cương liên hôn với Đông Khánh sắp được ba năm, đã sớm qua thời kỳ trăng mật ngọt ngào rồi, tiếp theo chắc chắn sẽ là lúc ‘cháy nhà ra mặt chuột’.”
Trong việc công chúa Bắc Cương An Y Na gả vào hoàng thất Đông Khánh, bản thân cô ta đã chẳng mang ý tốt gì.
Chưa nói đến cái khác, chính Khương Bồng Cơ đã chứng kiến cô ta vụng trộm với Tứ hoàng tử Tư Mã Quân dưới hòn giả sơn trước khi cưới. Người thành tâm muốn liên hôn để hòa hoãn mối quan hệ giữa hai nước mà lại dan díu với cậu em chồng tương lai của mình sao?
Cô ta được gả làm chính phi của Nhị hoàng tử, mấy năm nay bày ra không ít trò.
Chỉ tiếc cho Phủ Trấn Bắc Hầu, bị biến thành cái bia đỡ đạn to nhất.
Công chúa An Y Na không hổ là viên minh châu của Bắc Cương, rất có mưu trí. Sau khi thành con dâu hoàng gia, cô ta nhanh chóng túm chặt Nhị hoàng tử trong lòng bàn tay, dỗ hắn ta trở nên ngoan ngoãn dễ bảo, biến hắn ta thành người truyền lời của mình trên triều đình Đông Khánh.
Năm đó khi Nam Thịnh xin mượn binh của Đông Khánh, Nhị hoàng tử đã tuân theo kế hoạch của công chúa An Y Na mà đề cử phủ Trấn Bắc Hầu. Lý do của người ta cực kỳ chính đáng, thậm chí chính đáng đến nỗi không thể phản bác.
Phủ Trấn Bắc Hầu thiện chinh chiến, lão Hầu gia lại là Đại tướng quân trăm trận trăm thắng. Nếu như phái quân đội tinh nhuệ thuộc dòng chính của phủ Trấn Bắc Hầu đi giúp Nam Thịnh đánh giặc, không chỉ có thể tỏ rõ tấm lòng thành của Đông Khánh đối với Nam Thịnh mà còn có thể đề cao danh tiếng của Đông Khánh trước mặt các nước khác.
Đề cử phủ Trấn Bắc Hầu hoàn toàn không có vấn đề gì.
Vấn đề nằm ở chỗ, người chuẩn bị hậu cần lương thảo chính là Nhị hoàng tử, giám quân lại chính là tên hoạn quan có mối thâm thù đại hận với cả phủ Trấn Bắc Hầu.
Binh lính tướng sĩ dốc sức chiến đấu ở tiền tuyến, vậy mà lương thảo lại chậm chạp không đến kịp.
Đội quân chi viện vốn phải phối hợp hành động thế nhưng lại chậm chạp đến muộn, các tướng sĩ bị thương không được chữa trị kịp thời, lương thảo thường xuyên thiếu thốn…
Đội quân tinh nhuệ thuộc dòng chính của phủ Trấn Bắc Hầu cứ thế bị những trò vặt nham hiểm kiểu này giày vò khiến cho tổn thương nặng nề, mệt mỏi vô cùng.
Trong trận đánh cuối cùng, tin tức quân tình đến muộn, đội quân tinh nhuệ mười phần thì thiệt hại mất bảy tám.
Dẫn binh về triều, Trấn Bắc Hầu không chỉ bị khiển trách mà còn bị hàng tước vị, đoạt binh phù.
Không có đội quân tinh nhuệ làm chỗ dựa, tấm binh phù khiến Quan Gia kiêng kỵ lại bị cướp đoạt, bây giờ phủ Trấn Bắc Hầu đã đang trên bờ vực sụp đổ, nguy hiểm bủa vây, có thể tan tành bất kỳ lúc nào.
Nếu như không phải Quan Gia kiêng dè sợ bị mang tiếng thì có lẽ phủ Trấn Bắc Hầu đã hoàn toàn biến mất khỏi Đông Khánh.
Nhìn từ góc độ này thì dường như công chúa An Y Na không làm bất cứ việc gì, nhưng Khương Bồng Cơ không hề coi thường cô gái này.
Triều đình Đông Khánh biến thành như bây giờ đúng là không thể bỏ qua công lao của vị công chúa này.
Từ Kha cau mày, để lại một nếp nhăn mờ mờ trên trán.
“Cháy nhà ra mặt chuột?”
Khương Bồng Cơ cười lạnh: “Chẳng lẽ không đúng? Đại bộ phận quân tinh nhuệ của phủ Trấn Bắc Hầu đã vùi xác trên chiến trường Nam Thịnh, điều đó cũng có nghĩa bốn trên mười phần binh lực của Đông Khánh đã bị triệt tiêu. Số binh lực còn lại nằm trong tay Quan Gia, Mạnh thị Thương Châu và Xương Thọ Vương, ba vị này
cũng đang lục đục với nhau đấy.”
“Lang quân nói phải, do Kha suy nghĩ chưa đến nơi đến chốn.”
Từ Kha lại thở dài, đưa tay xoa trán, tiếp tục phân tích theo mạch suy nghĩ của Khương Bồng Cơ.
“Nội bộ Đông Khánh mâu thuẫn chất chồng tầng tầng lớp lớp, nếu xảy ra nội chiến, Bắc Cương sẽ trở thành ngư ông đắc lợi. Đồng thời còn có cả uy hiếp đến từ phía Nam. Năm đó bốn nước khẩn cấp chi viện cho Nam Thịnh, Nam Man liền mượn thế hòa đàm, tranh thủ được hai năm nghỉ ngơi lại sức. Giờ bọn chúng đã hồi phục nguyên khí, Nam Thịnh lại cắt đất cầu hòa, mất phần lớn diện tích lãnh thổ, bây giờ còn chưa lấy lại sức, làm sao có thể chống chọi với thế tiến công như vũ bão của Nam Man?”
Nam Man đã nghỉ ngơi đủ, bây giờ binh hùng tướng mạnh, mà Nam Thịnh thì vẫn tiếp tục kéo dài hơi tàn, mất nước cũng chỉ là chuyện trong sớm muộn.
Nếu như Nam Thịnh thất thủ, Đông Khánh chắc chắn sẽ phải đối mặt với thế gọng kìm của Nam Man và Bắc Cương.
Họa ngoại xâm trùng trùng, mà nội loạn cũng không ngừng.
Thế cục này ai cũng có thể đoán được, Đông Khánh chính là một “Nam Thịnh” tiếp theo!
Đây gần như là một cái cục diện chết không có cách nào phá giải, Khương Bồng Cơ muốn tìm ra một con đường sống từ cái cục diện chết đó!
“Đây chính là cơ hội của chúng ta, Hiếu Dư.” Khương Bồng Cơ bình tĩnh nói: “Là thắng hay bại, tất cả đều phụ thuộc vào hành động này.”
Ai bảo người làm ngư ông đắc lợi là Bắc Cương chứ?
Muốn phá tan cục diện này chỉ có thể diệt Bắc Cương, đây chính là con đường sống duy nhất.
Không thể không nói, cách nghĩ này cực kỳ bạo gan, nhưng nếu Khương Bồng Cơ đã nói như vậy thì đương nhiên cô có tự tin chắc chắn sẽ thành công.
Nội địa Đông Khánh đa phần là đồng bằng, thích hợp cưỡi ngựa tác chiến, về mặt tổng thể thì địa hình thuộc kiểu dễ công khó thủ. Mà Bắc Cương có rất nhiều trại nuôi ngựa, kị binh nhiều, một khi Sùng Châu thất thủ, kị binh của Bắc Cương lập tức sẽ đánh vào Đông Khánh. Theo như tình thế bây giờ, Đông Khánh hoàn toàn không có khả năng chống cự.
Khương Bồng Cơ muốn tranh giành thiên hạ thì mảnh đất của Bắc Cương chính là tấm ván cầu tốt nhất.
Giành được Bắc Cương, diệt Đông Khánh, ngăn chặn Nam Man, thậm chí diệt Nam Man, ngang hàng với ba nước còn lại.
Muốn hoàn thành mục tiêu này, cô cần một quân cờ cực kỳ quan trọng.
Quân cờ này nhất định phải có năng lực giúp cô kiềm chân được nội gián của Bắc Cương ở Đông Khánh – Công chúa An Y Na.
“Mọi sự đã chuẩn bị xong, chỉ còn thiếu hôn lễ của Tứ hoàng tử Vu Mã Quân.”
Khương Bồng Cơ cười đến bí ẩn, Từ Kha lại chẳng hiểu gì.
Cái này thì có liên quan gì đến hôn lễ của Tứ hoàng tử Vu Mã Quân?
Cậu đang định lên tiếng hỏi, ánh mắt của Khương Bồng Cơ lại trở nên nghiêm khắc khiến cậu vô thức nuốt câu hỏi đã lên đến cổ xuống.
Qua một lúc sau, bên ngoài vang lên tiếng bước chân.
“Lang quân, mọi thứ đã chuẩn bị thỏa đáng rồi ạ.”
Giọng nói ôn hòa của Đạp Tuyết truyền vào.
Từ Kha nhướng mày nhìn Khương Bồng Cơ một cái, lang quân nhà mình thật là lợi hại, tiếng bước chân xa như vậy mà vẫn nghe được.
“Ừm, ta cũng mệt rồi, em lui xuống chuẩn bị nước nóng và quần áo sạch, đợi lát nữa ta đi tắm.”
Đạp Tuyết cúi người ngoan ngoãn trả lời: “Vâng.”
Ánh mắt Khương Bồng Cơ tối đi, cô đứng dậy bước đến giá sách lấy ra một cái hộp.
“Chính sự bàn đến đây thôi, tiếp đến cũng nên bàn đến việc riêng rồi.”
Khương Bồng Cơ đẩy cái hộp đến trước mặt Từ Kha, ý bảo cậu mở hộp ra.
Từ Kha vâng lời làm theo, bên trong không phải vàng bạc châu báu, cũng không phải thứ gì quý trọng, mà chỉ có hai tấm thẻ tre đã ố vàng.
“Đây là…”