“Ưm.”
Gương mặt Tuệ Quân bỗng đỏ lên, mi tâm nhíu lại như đang chịu đựng cơn đau lớn.
Hai tay cô nắm lấy tay áo Khương Bồng Cơ, cả người co lại như con tôm nhỏ, da thịt phủ một lớp mồ hôi, nhìn vô cùng bất lực, đáng thương khiến người khác không khỏi sinh lòng thương hại... Khương Bồng Cơ chớp mắt, tinh thần còn chưa lung lay đã ổn định trở lại.
Hệ thống nói: “Ký chủ, cô đây là tự đào hố chôn mình. Cô nhìn thấy cô ta lúc nhếch nhác nhất, không sợ khi cô ta có quyền thế rồi sẽ gây bất lợi cho cô sao?”
“Mày phải biết, trên thế giới này có một số người được tín nhiệm, có một số người không có tư cách.” Khương Bồng Cơ nhếch môi, khẳng định nói: “Đương nhiên, Tuệ Quân có tư cách được tao tín nhiệm. Người tao tín nhiệm thì không nên nghi ngờ, trừ khi cô ấy phản bội ta.”
Muốn làm hại Khương Bồng Cơ không phải việc dễ dàng.
“Người nói ra loại câu ngây thơ này chỉ có thể chứng minh là người đó vẫn chưa hiểu hết được lòng người.” Hệ thống lạnh lùng tự thuật: “Lòng người rất phức tạp, vị trước mắt này đương nhiên không phải loại người đạo đức tốt. Ký chủ đã kéo cô ta ra khỏi vũng bùn, cô ta quả thực cảm động rơi nước mắt hận không thể lấy thân báo đáp. Nhưng một khi đi đến vị trí cao thì đây sẽ là vết nhơ mà cô ta muốn xóa bỏ.”
Khương Bồng Cơ cười châm biếm: “Mày là một hệ thống, chỉ đạo tao về lòng người làm gì?”
Hệ thống bị chặn họng rồi.
Nếu nó có biểu cảm thì sắc mặt bây giờ chắc chắn đã bị xanh đen như mực, nặng có thể chảy nước ra rồi.
Qua một lúc, hệ thống lên tiếng với giọng điệu quái gở.
“Thực ra vừa nãy ký chủ không nên thỏa mãn yêu cầu của cô ta, cô ta đã biết giới tính của cô rồi.”
Khương Bồng Cơ hỏi lại: “Vì sao?”
Hệ thống nói: “Dựa theo hệ thống phân tích số lượng, cô gái này mến mộ, tôn sùng cô. Nếu như ký chủ không chủ động tiết lộ giới tính, cô ta sẽ còn tiếp tục đắm chìm. Rất nhiều sự thực chứng minh, người phụ nữ có người trong lòng sẽ dễ dàng khống chế hơn một kẻ không có ràng buộc. Nếu cô ta thật sự yêu ký chủ, cô ta sẽ bán mạng cho cô vô điều kiện. Ký chủ lại tự hủy lợi thế, cũng không sợ cô ta vì vậy mà hóa ác, thừa cơ đâm cô.
Lần này, Khương Bồng Cơ bật cười.
Cô vốn cho rằng bản thân đã đủ vô liêm sỉ rồi, không ngờ bộ mặt thật của hệ thống lại đáng ghét đến thế.
“Tao nghĩ mày hình như hiểu nhầm rồi.” Khương Bồng Cơ xua tay, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Đầu tiên, giữa tao và Tuệ Quân thuộc giao dịch công bằng. Tao cho cô ấy vinh hoa phú quý, giúp cô ấy trải sẵn đường mây xanh, cô ấy thay tao làm việc, giúp tao đạt được mục đích. Nếu như lấy tình cảm dối lừa, kiếm chế cô ấy, đây thuộc loại lừa dối tình cảm. Trong mắt tao, chỉ có bọn cặn bã mới dùng thủ đoạn này.”
Hệ thống nói Tuệ Quân có loại tình cảm mến mộ với cô, vừa rồi Khương Bồng Cơ cũng nhận ra.
Chính vì như vậy, cô mới đồng ý với yêu cầu của Tuệ Quân, dùng cách này chặt đứt nỗi tơ tưởng của cô ấy.
Nếu như không biết chuyện thì còn đỡ, biết rõ Tuệ Quân có ý với mình mà còn cố tình giả bộ không biết, khiến đối phương mang theo hiểu nhầm làm nương tử theo gả của thứ muội Liễu phủ, đi trên con đường “hồng nhan họa quốc”, đây còn không phải là cặn bã thì là cái gì?
Khương Bồng Cơ cô quả thực không có tam quan, nhưng loại chuyện lợi dụng tình cảm của kẻ yếu này, cô không làm được.
Thế mà hệ thống lại đề xuất kiến nghị loại này...
Ha ha, cảnh giới tư tưởng và thủ đoạn cũng chỉ có vậy thôi.
Không đủ để sợ hãi.
Tuệ Quân ngủ say một đêm đến sáng, gần như không mơ mộng gì.
Từ khi có trí nhớ, cô chưa bao giờ biết bản thân lại có thể ngủ ngon như thế, thoải mái như thế.
Mơ màng thức dậy, chiếc chăn lạ đang đắp trên người thuận theo hộng tác của cô mà trượt xuống khiến cô giật mình.
Nhìn quanh một vòng, Tuệ Quân phát hiện xung quanh bài trí vô cùng gọn gàng sạch sẽ, trong không khí vẫn phảng phất mùi hương nhang nhàn nhạt.
Đây căn bản không giống khuê phòng của nữ tử.
“Cô nương tỉnh rồi sao?”
Ngoài phòng truyền đến giọng nữ lạ lẫm, Tuệ Quân mấp máy môi, dè dặt nói: “Vâng.”
Cô đã đoán ra căn phòng này là của ai rồi.
Đạp Tuyết mở cửa ra, phía sau còn có vài tỳ nữ bưng theo thau đồng, khăn mặt... lặng lẽ hầu hạ Tuệ Quân rửa
mặt.
“Cô nương thật là xinh đẹp.”
Một tỳ nữ nhìn đến ngây người, bất giác lẩm bẩm, trong mắt ánh lên chút si mê.
Tuệ Quân nhíu mày, lòng thầm hoài nghi.
Cô biết bản thân xinh đẹp, nhưng cũng không đến mức khiến cho tôi tớ của Liễu phủ cũng thất thần như thế này chứ?
Nhìn cô gái trong gương, Tuệ Quân càng thêm vài phần do dự.
Vẫn là gương mặt đó, đường nét đó, nhưng không hiểu có thêm cái gì mà khiến cô hấp dẫn hơn hẳn tối qua.
Rửa mặt sạch sẽ xong, Tuệ Quân thầm nghiền ngẫm, cô có hơi thấp thỏm.
“Hôm qua nô mạo phạm lang quân rồi, xin hãy thứ tội.”
Khi Tuệ Quân xuất hiện trong màn hình kênh livestream, Khương Bồng Cơ dường như nghe thấy vô số tiếng sói gào thét.
Cô cười, không hề bị khí chất mị hoặc của Tuệ Quân thu hút, ánh mắt vẫn trấn tĩnh như cũ.
“Ngươi không có tội thì cần gì phải thứ tội? Có muốn ngồi xuống ăn sáng cùng ta không?”
“Lang quân đã mời thì nô đành to gan nhận lời.”
Bữa sáng của thời cổ đại không đa dạng, dù là sĩ tộc thì cùng lắm cũng ăn tinh tế hơn một chút. Có điều, người xem phòng livestream tỏ vẻ xem mấy năm rồi không chán, chứ đừng nói hôm nay còn có một vị đại mỹ nhân thời cổ đại. Sắc đẹp thay cơm, nhìn là có thể ăn nhiều hơn vài cái bánh bao.
Hai người im lặng ăn xong bữa sáng, Khương Bồng Cơ ra hiệu cho những người khác lui xuống.
“Ngươi biết sau này phải làm thế nào chưa?”
Tuệ Quân nghĩ rồi nói: “Giúp Nhị tiểu thư giữ được sủng ái, giành được sự say mê của Tứ hoàng tử điện hạ?”
Dù sao cũng là nương tử theo gả, ngoài tác dụng này cô thực sự không biết còn có thể làm gì.
Nhưng mà nếu chỉ có thế thì Liễu phủ đâu cần đầu tư nhiều cho cô như vậy.
“Không, thực ra việc này không liên quan gì đến thứ muội nhà ta.” Khương Bồng Cơ bình thản nói.
Không liên quan gì ư?
Tuệ Quân nghe thế, trong lòng mơ hồ hiểu ra điều gì.
Cô không biết sự tranh giành giữa các hoàng tử, cũng không biết vị hoàng tử nào tương lai có khả năng trèo lên ngôi vị hoàng đế. Nhưng nếu làm “hồng nhan họa quốc”, là họa quốc thì phải thu hút toàn bộ ánh mắt của quân vương, khiến quân vương mê muội, thậm chí vì mình mà bất chấp phép nước.
Liễu phủ sắp xếp thân phận nương tử theo gả cho cô, có lẽ không phải là vì Tứ hoàng tử.
“Nô nghe nói, đương kim thánh thượng long thể khỏe mạnh...” Cô thử thăm dò.
Long thể khỏe mạnh, có nghĩa là hoàng đế còn có thể sống nhiều năm, không đến lượt mấy vị hoàng tử muốn trèo lên ngai vàng.
Nếu như đoán đúng, lang quân là muốn cô cấu kết với Tứ hoàng tử, sau đó giẫm lên Vu Mã Quân để đến bên cạnh hoàng đế sao?
Ánh mắt Tuệ Quân lay động, vẻ mặt khẽ biến, Khương Bồng Cơ biết cô đã đoán ra chân tướng, bèn chậm rãi gật đầu.
“Nô hiểu rồi.”
Tuệ Quân hít sâu một hơi, lộ ra vẻ mặt tráng sĩ chặt tay*.
*Chỉ sự quyết tâm hy sinh.
“Chính phi của Nhị hoàng tử chính là công chúa Bắc Cương, tên An Y Na. Tuổi tác của người này xấp xỉ ngươi nhưng tâm kế rất nhiều.”
Khương Bồng Cơ cố ý nhắc một câu, Tuệ Quân hiểu được.
“Nô sẽ cẩn thận đối phó với người này.”
Khương Bồng Cơ nói: “Không phải sợ hãi, ngươi chỉ cần hưởng phúc. Những thứ khác tùy ý muốn làm thế nào thì làm.”
“Nô không sợ, hưởng phúc thêm một ngày cũng là bán máu...”
“Không, ta không có ý như vậy.” Khương Bồng Cơ gằn từng chữ: “Ta muốn nói là, ngươi không phải sợ hãi, đợi mọi chuyện kết thúc, ta sẽ bảo vệ ngươi.”