[Ăn Cơm Bằng Chân]: Chán thế, sao ngay đến thổ phỉ cướp bóc cũng không có vậy?
[Liên Minh Lão Phịch Thủ]: Tuy rằng livestream mấy ngày nay quả thật quá vô vị, nhưng thổ phỉ ấy à, chỉ cần có tí đầu óc cũng sẽ không chạy đến tìm chết đâu. Tiền tài khiến người ta động lòng, nhưng cũng phải giữ được cái mạng nhỏ để mà hưởng mới được. Chưa nói đến bản thân Streamer là một cỗ máy giết người di động, năm ngàn hộ vệ quân khác cũng không phải là để trưng cho đẹp. Người ta ai nấy đều mặc giáp, tay cầm đao, đám thổ phỉ quy mô nhỏ không dám động đến.
[Viêm Amidan]: #Che mặt# tui là mem mới, tui cảm thấy ngồi xem Streamer chép lại kiến thức cấp cứu cũng không chán nha.
[Chú Ý Mọi Việc]: Đúng thế nha, tui cảm thấy nội dung livestream bình thản như thế này cũng không tồi. Hy vọng Streamer có thể truyền bá rộng rãi những kiến thức cấp cứu này, sớm tạo ra nghề “điều dưỡng” cao quý, đề cao địa vị xã hội cho đông đảo phụ nữ yếu thế.
Quãng đường đi từ Hà Gian đến Thượng Kinh tiêu tốn không ít thời gian.
Bên ngoài có năm ngàn hộ vệ quân bảo vệ, đám thổ phỉ không dám mạo hiểm, Khương Bồng Cơ đương nhiên cũng trở nên nhàn rỗi.
Trong lúc rảnh rỗi, cô liền bắt đầu nghiêm túc chép lại những kiến thức cấp cứu trên chiến trường, dần dần cũng được ba bốn trăm trang.
Đạp Tuyết đã mài mực cho Khương Bồng Cơ mấy hôm nay, cuối cùng cũng không nén nổi tò mò bèn lên tiếng hỏi.
“Nô thấy mấy ngày nay lang quân đều ở trong xe chép sách, không biết lang quân đang chép gì thế ạ?”
Khương Bồng Cơ vừa chép xong một trang, cô tỉ mỉ cẩn thận kiểm tra lại một lần, xác định không có gì sai mới hong khô mực bằng lò hương.
“Cũng không có gì, chẳng qua chỉ là một vài kiến thức về Kỳ Hoàng y thuật*.” Khương Bồng Cơ vừa hong khô trang giấy cất vào tráp, vừa rút một trang giấy mới trải lên mặt bàn. Xe ngựa vẫn nghiêng ngả lắc lư, nhưng lại không hề ảnh hưởng đến nét chữ của cô.
*Là tên bộ sách về y thuật của Trung Quốc, do hoàng đế và một vị bề tôi tên Kỳ Bá viết ra, được coi là ông tổ của lý luận Đông y, về sau chỉ những kiến thức về Đông y.
Đạp Tuyết vừa mài mực vừa cười nói: “Kỳ Hoàng y thuật? Từ lúc nào mà lang quân lại có hứng thú với những thứ bàng môn tả đạo* ấy vậy?”
*Những thứ không đứng đắn, không nghiêm túc, không phải là chính đạo.
Khương Bồng Cơ nói: “Y thuật là để cứu người, hiểu biết thêm một chút nói không chừng một lúc nào đó lại có thể phát huy tác dụng, trong mắt ta đó là chính đạo.”
Cô giải thích nhưng Đạp Tuyết lại không hứng thú lắm.
Lang quân nhà mình quả thật rất thông minh, khả năng tiếp thu cũng rất mạnh nhưng Kỳ Hoàng y thuật đâu có dễ dàng thông hiểu như thế?
Cho dù bây giờ Khương Bồng Cơ bắt đầu dốc sức nghiên cứu, học năm ba năm đi nữa cũng chỉ đạt đến trình độ nhập môn.
Thời gian nhanh chóng trôi đi trong khi Khương Bồng Cơ im lặng chép sách.
Bên ngoài trăng đã lên cao, mọi người dừng chân nghỉ ngơi, nhóm lửa nấu cơm.
Đạp Tuyết che miệng ngáp ngủ, nước mắt sinh lý hiện lên ở khóe mắt.
Khương Bồng Cơ thấy thế liền nói: “Buồn ngủ rồi thì đi nghỉ đi, không cần ở đây hầu hạ ta đâu.”
Đạp Tuyết xốc lại tinh thần nói: “Sao có thể làm thế được ạ? Nếu nô lui xuống nghỉ rồi thì ai mài mực cho lang quân?”
Khương Bồng Cơ cười xảo quyệt: “Đừng quên, lang quân nhà em còn có thư đồng. Mài mực vốn là việc của cậu ta, để cậu ta làm thay em là được rồi.”
Từ Kha ở ngoài lặng lẽ hắt xì một cái.
Đạp Tuyết cũng không nói nhiều nữa, cô ta thực sự rất buồn ngủ, lúc nãy mài mực còn gật gà gật gù, suýt nữa thì ngủ gật.
“Vậy nô cũng không từ chối nữa, để nô đi gọi Từ lang quân đến.”
Khương Bồng Cơ nói: “Đừng quên lấy một hộp mực mới, mực ở đây sắp hết rồi, có lẽ không đủ để viết tối nay đâu.”
“Vâng.”
Đạp Tuyết rời đi không bao lâu thì Từ Kha liền ôm một hộp mực lên xe. Cậu nhấc rèm cửa lên thì nhìn thấy Khương Bồng Cơ đã mấy ngày không gặp.
Vừa bước lên xe Từ Kha liền mở miệng trêu chọc.
“Vừa nãy Kha còn đang thắc mắc, tại sao mấy hôm nay chẳng thấy bóng dáng lang quân đâu, không ngờ lang quân vẫn luôn ở trong xe khắc khổ học hành.”
Cậu hiểu rất rõ tính cách không chịu ngồi yên một chỗ của Khương Bồng Cơ, cô thích cưỡi Đại Bạch chạy khắp nơi, rất hiếm khi ngồi im trong xe ngựa. Mấy hôm nay,
cái vị này cứ như bốc hơi khỏi nhân gian, chẳng thấy bóng dáng đâu cả.
Khương Bồng Cơ chỉ vào cái nghiên mực đã bắt đầu khô dần: “Mài mực đi.”
Từ Kha mở hộp mực lấy một thỏi mới ra, cẩn thận mài mực, ánh mắt cậu ta chuyển đến trang giấy Khương Bồng Cơ đang chép.
“Lang quân đây là…”
“Một vài kiến thức cấp cứu cơ bản…” Khương Bồng Cơ bóp trán, tay vẫn không ngừng viết: “Ta đọc qua không ít dã sử về binh pháp, phát hiện ra trong trận chiến giữa hai bên, đại đa số quân lính không phải chết trận mà là do không có người cứu chữa…”
Đạp Tuyết và Từ Kha đều hỏi cùng một vấn đề, nhưng đáp án mà Khương Bồng Cơ đưa ra cho mỗi người lại khác nhau hoàn toàn.
Từ Kha nhạy cảm đánh hơi ra được điều gì đó, chắp tay nói: “Kha mạo muội, không biết lang quân có thể cho Kha mượn đọc không?”
“Ngươi xem đi…” Khương Bồng Cơ tùy ý chỉ vào một cái hộp ở bên cạnh, bên trong để mấy trăm trang giấy, chất thành một chồng dày.
Từ Kha lấy ra đọc cẩn thận, đôi lông mày cau khẽ rồi dần dần thả lỏng, mãi cho đến khi trong mắt cậu ta hiện lên vẻ kinh ngạc.
“Đây, đây là …” Từ Kha kích động lắp bắp. Tầm mắt người khác thiển cận, cảm thấy những thứ Kỳ Hoàng y thuật này là bàng môn tả đạo, nhưng cậu nhìn xa trông rộng, nên càng hiểu rõ những thứ Khương Bồng Cơ viết quan trọng đến mức nào, tương lai nó sẽ cứu được rất nhiều tính mạng binh sĩ.
Cậu cắn đầu lưỡi mình một cái, kiềm chế sự kích động trong lòng mà hỏi cô: “Thứ này là do lang quân biên soạn ạ?”
Khương Bồng Cơ lắc đầu, đáp: “Không phải, đa phần là ta chép lại từ chỗ của Văn Phụ tiên sinh, sau đó chỉnh sửa nội dung, viết lại bằng lời lẽ đơn giản dễ hiểu. Dù sao không phải ai cũng biết chữ, nói sâu xa quá không ai hiểu được.”
Văn Phụ chính là Trình Thừa.
Năm đó Trình Thừa và Khương Bồng Cơ có một vụ làm ăn, cô cung cấp giấy trúc, ông ấy sẽ chép lại toàn bộ sách trong nhà đưa đến cho cô.
Bây giờ đã sắp ba năm, số sách mà Trình Thừa cam kết mới chỉ đưa đến cho cô được hai phần ba. Cũng không phải là Trình Thừa ăn gian, cố ý kéo dài tiến dộ, mà thực sự là trong nhà ông nhiều sách quá, chỉ dựa vào một mình ông không thể đạt hiệu suất cao được.
Khương Bồng Cơ quy những kiến thức này đến từ kho tàng sách trong nhà Trình Thừa, Từ Kha không hề nghi ngờ cô.
“Ta dự định để bộ khúc nữ học kiến thức cấp cứu này. Xưa nay phụ nữ luôn cẩn thận hơn đàn ông, học những thứ này cũng có ưu thế hơn.
Từ Kha trầm ngâm nói: “Lang quân dự tính như thế cũng không tồi. Cho dù bộ khúc nữ không thể lên chiến trường giết giặc cũng có thể cứu chữa cho những binh sĩ bị thương nặng, đó cũng coi là lập được công lớn. Nhưng mà … Kha vẫn còn một điều lo lắng.”
“Lo cái gì?”
Từ Kha nói: “Y thuật khác với những thứ khác, nó liên quan đến tính mạng con người. Nếu như lang quân cố chấp để bộ khúc nữ học, vậy thì tốt nhất nên mời những vị lang trung có y thuật cao minh, y đức cao thượng đến truyền thụ cho bọn họ. Nếu để bọn họ tự học, Kha lo là sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”
Khương Bồng Cơ gật đầu: “Điều ngươi lo cũng không phải là vô lý, ta cũng có dự định đó, đợi khi đến Thượng Kinh chúng ta sẽ xem xét ứng cử viên sau.”
Trình độ y học ở thời đại viễn cổ rất thấp nhưng cũng không thiếu những người tài giỏi, cẩn thận tìm tòi sẽ tìm được.
Nhưng việc truyền thụ tri thức cấp cứu cho bộ khúc nữ không cần đến thần y, các đại phu trình độ y thuật bình thường cũng có thể đảm nhiệm được việc này.