Nghe vậy, An Y Na thầm siết chặt tay.
Vu Mã Quân ngồi trong phòng một lúc, nghĩ chắc An Y Na đã đi rồi mới đứng dậy ra ngoài, không ngờ cô ta vẫn đứng trước cửa, còn đang nói chuyện gì đó với một thị nữ. Hắn thầm cười, xem ra ả đàn bà này không nỡ rời xa hắn.
“Phòng bên có người.” An Y Na nói thẳng, giọng nói lạnh lẽo đầy sát khí: “Không biết lai lịch.”
Vu Mã Quân kinh ngạc, sau đó vừa căng thẳng vừa nóng nảy.
Hắn tức đến khó thở: “Không biết phép tắc gì cả, chưởng quầy không biết hôm nay là ngày đặc biệt, phòng trà này không được phép tiếp khách hay sao?”
Trong lòng hắn dấy lên sự chột dạ và sợ hãi, chuyện hắn và An Y Na lén hẹn hò không thể để lộ ra ngoài.
Hoàng thất Đông Khánh hỗn loạn, đừng nói cướp vợ huynh trưởng, cưỡng bức vợ của bề tôi, cho dù là ngủ với tiểu thiếp của phụ thân cũng là chuyện thường. Nhưng những việc này đều là bậc trưởng bối làm, Vu Mã Quân còn có hùng tâm tráng chí thống nhất Cửu Châu, hình tượng bên ngoài của hắn phải thật tốt đẹp. Nếu lộ chuyện hắn tằng tịu với Nhị tẩu nhiều năm, cắm sừng Nhị ca của mình thì đúng là chết dở.
Vu Mã Quân trăm cay nghìn đắng mới thoát khỏi cái danh hoàng tử không được sủng ái, dần dần lọt vào mắt xanh của hoàng đế. Hắn vào triều làm việc, tích lũy nhân mạch của mình, hình tượng bên ngoài tốt đẹp, chiêu hiền đãi sĩ, lương thiện khiêm tốn, cũng có môn khách riêng.
Vài ngày nữa hắn sẽ cưới thứ nữ của Liễu Châu mục Liễu Xa, sẽ có thế lực mạnh mẽ từ nhà vợ hỗ trợ, không thể thất bại trong gang tấc vậy được!
Hắn chỉ có thể là một hoàng tử đức độ, không thể là tên súc sinh dan díu với Nhị tẩu.
Mỗi lần hắn và An Y Na lén gặp nhau, phòng trà xung quanh đều phải để trống không tiếp khách. Mấy năm nay đều vậy, nên hắn mới không đề phòng như thế... Không ngờ rằng hôm nay lại xảy ra chuyện, mắt Vu Mã Quân tối sầm, suýt thì không đứng vững được.
Vu Mã Quân trách mắng, thị nữ quỳ rạp trên đất, người run lẩy bẩy, răng không ngừng đập vào nhau.
“Giờ phải tra xem người trong phòng này là ai đã, nếu không quan trọng lắm thì sớm xử lý, tránh đêm dài lắm mộng.”
An Y Na bình tĩnh thì thầm bên tai Vu Mã Quân, giọng nói êm tai ngày thường giờ đậm sát khí tới mức khiến người ta rùng mình.
Vu Mã Quân tỉnh táo lại đôi chút, lập tức đồng ý lời đề nghị này.
Giữa bản thân và người khác, hắn đương nhiên sẽ chọn bản thân, kẻ nào cản trở con đường của hắn đều phải chết!
Nghĩ vậy, trên mặt hắn thoáng hiện sát ý.
An Y Na bắt được biểu cảm ấy của Vu Mã Quân, không khỏi cười lạnh trong lòng.
Cái gọi là quốc gia của lễ nghi, Đông Khánh cũng chỉ đến vậy.
Từ trên xuống dưới đều là cầm thú khoác áo mũ chỉnh tề.
“Ta biết rồi.” Vu Mã Quân lạnh lùng trả lời.
Trong phòng trà, động tĩnh của An Y Na không thoát khỏi tai của Khương Bồng Cơ, sát khí và ác ý của cô ta cũng không ngoại lệ.
Khương Bồng Cơ uống một ngụm trà rồi tao nhã đứng dậy.
Tư thế ấy nhã nhặn vô cùng, khiến bất kỳ ai nhìn vào cũng phải tán thưởng.
“Đi thôi, nghênh đón khách quý ngoài kia.”
Từ Kha buông bát trà xuống, khẽ nhíu mày, thầm nói kẻ tới không có ý tốt.
Nhưng dù đánh chết họ cũng không thừa nhận thì sao, Vu Mã Quân còn có thể làm gì nào?
Lẽ nào kẻ này sẽ dám hại chết lang quân nhà cậu sao?
Ngoài phòng, Vu Mã Quân đang bận rộn lên kế hoạch làm sao để giải quyết hai kẻ không có mắt một cách im hơi lặng tiếng thì bất thình lình, cánh cửa phòng trà mở ra.
“Hiếu Dư, tốt nhất là trong túi ngươi đủ tiền, nếu không hôm nay ta đành để ngươi ở lại gán nợ...”
Cửa vừa mở ra, giọng nói trong trẻo từ mơ hồ dần trở nên rõ ràng hơn, Vu Mã Quân và An Y Na theo bản năng nhìn qua.
Thấy có hai người đi từ trong phòng ra, người đi đầu vóc dáng cao lớn, ngọc thụ lâm phong, người còn lại cố ý cách người trước ba bước về phía sau, cao hơn người trước một cái đầu, môi mỏng, sắc mặt lạnh lùng.
Điều kỳ lạ là vị trí má phải gần tai của người thanh niên mặc nho sam màu xanh bị băng một lớp băng gạc, trông khá dị.
Vu Mã Quân bắt đầu nổi
sát tâm, nhưng đến khi hắn thấy rõ mặt Khương Bồng Cơ thì cảm giác như sét đánh ngang tai.
Lúc này, Khương Bồng Cơ cũng “vừa khéo” nhìn thấy hắn, mắt sáng ngời rồi đi về phía Vu Mã Quân.
“Ô kìa, Chính Tắc đó à?” Giọng nói của thiếu niên ban đầu có chút ngờ ngợ, khi tới gần rồi mới chuyển sang vui sướng.
Từ Kha đi phía sau thầm mỉm cười, lang quân diễn như thật.
Vu Mã Quân kiềm chế suy nghĩ muốn bỏ chạy ngay lập tức của mình, hắn kiên trì đứng vững rồi chắp tay chào Khương Bồng Cơ: “Lan Đình.”
“Ôi dào, gọi tên Lan Đình là coi ta như người ngoài rồi. Vài ngày nữa thôi là Chính Tắc sẽ trở thành em rể ta, người một nhà cả, khách khí gì chứ.”
Khương Bồng Cơ cười, trên mặt không vương chút lo lắng nào, đôi mắt sáng trong, nhịp thở và biểu cảm đều phù hợp.
Dù là góp vui lấy lễ hay trợn mắt nói dối, cô cũng có thể cho ra phản ứng hoàn hảo nhất.
Công chúa An Y Na nghe đối thoại của hai người, đôi mắt đẹp tối tăm, trong lòng đã đoán ra thân phận của Khương Bồng Cơ, đúng là rất khó giải quyết.
Anh rể tương lai của Vu Mã Quân, đích thứ tử của Liễu Xa, kẻ này không thể động tới được.
Nếu không xử lý được thì phải thử xem vừa nãy đối phương có nghe thấy những gì không nên nghe không.
Đó cũng là ý định của Vu Mã Quân.
“Nếu đã vậy, ta không khách sáo mà gọi huynh một tiếng anh vợ!” Vu Mã Quân cười, ôn chuyện cũ cùng Khương Bồng Cơ như thể quan hệ giữa hai người vô cùng thân thiết, nói được một hồi cũng tiện đà kéo đề tài đến quán trà.
Khương Bồng Cơ biết dụng ý của hắn, bèn chủ động mời hai người vào phòng, cũng không hiếu kỳ về thân phận của An Y Na, coi cô ta như tiểu thiếp trong hậu viện của Vu Mã Quân. Phản ứng này rất bình thường, dù là anh vợ cũng không có tư cách nhúng tay vào hậu viện của em rể tương lai, nên chỉ có thể coi như không thấy.
Thị nữ thu dọn bàn trà rồi dâng trà mới lên.
Vu Mã Quân hỏi: “Sao nay huynh lại có nhã hứng đến đây uống trà thế?”
“Nay cùng Hiếu Dư đi mua đồ cho vợ yêu nhà cậu ta. Chậc chậc, Chính Tắc nói xem, hai người này thành hôn cũng đã thành hôn rồi, còn ngọt ngọt ngào ngào với nhau thế chứ.”
Câu này của Khương Bồng Cơ thành công đổ mọi tội lỗi lên đầu Từ Kha.
Từ Kha chỉ có thể câm nín.
Vu Mã Quân nghe xong thì vỗ tay cười lớn, dường như thật sự bị câu vừa rồi của Khương Bồng Cơ chọc cười.
Khương Bồng Cơ nói tiếp: “Người khác chân dài đi mãi không mệt, bọn ta cái hạng chân ngắn, đi một lúc tưởng ngất bên đường rồi, thấy ở đây có quán trà nên vào nghỉ chút. Mà nói chứ, chỗ này xịn ghê, giữa phố xá sầm uất mà lúc đi vào lại thấy yên ắng, thậm chí còn vắng lặng quá đà ấy.”
Vu Mã Quân đáp: “Cũng không phải, nơi này vốn là nơi tao nhã, nếu tiếng ồn ã bên ngoài lọt vào thì đúng là phá hỏng không khí rồi.”
“Cũng đúng, ồn ã quá thì lại thành dung tục.” Khương Bồng Cơ cười: “Nghe Chính Tắc giải thích xong, ta cảm thấy phòng trà này thú vị hơn nhiều đấy. Nhưng mà ta lo giá cả ở đây đắt đỏ nên không dám gọi nhiều.”
Vu Mã Quân nhớ đến câu nói của Khương Bồng Cơ lúc vừa bước ra khỏi phòng, lại bị chọc cười một phen.