[Nước Dinh Dưỡng]: Trời ạ, đám quần chúng hóng chuyện cũng đờ hết ra rồi. Theo dõi livestream mấy năm nay, lần đầu tiên tui nhìn thấy đám ẩu đả quy mô thế này, hai bên còn là con nhà giàu có địa vị, cảm giác này thật khó nói lên lời.
[Liên Minh Lão Phịch Thủ]: Chậc, nói thẳng ra đều là nhà giàu mới nổi không biết nội tình mà thôi. Bởi vậy cũng có thể nhìn ra gia giáo hai bên thế nào, nếu đổi thành sĩ tộc chân chính, cho dù trong lòng hận không thể giẫm chết đối phương thì ngoài mặt cũng sẽ nho nhã lễ độ.
[Khóa Bảo Mật Lung Linh]: #Chống cằm, so với kiểu đánh võ mồm giả vờ giả vịt thì tôi vẫn thích loại khí thế không phục là đánh hơn.
[Miếng Dán Bảo Bảo]: Ha ha ha, tôi cũng thích không phục là đánh. Giống như trước đây Streamer nói, miệng lưỡi hoạt bát có tác dụng gì, người ta chỉ có hai lỗ tai, dù cho có vặn âm lượng to nhất cũng không ảnh hưởng được đến người ta. Chỉ nói thì có tác dụng gì, cho dù ngươi bị ăn sút thì có dám đánh lại người ta không? Bởi mới nói, có thể dùng nắm đấm thì tuyệt đối không dùng lời nói.
Vì bị Khương Bồng Cơ tiêm nhiễm, người xem livestream phần lớn đều lây tính cách của cô.
Sống chết mặc bay, không phục thì đánh, có thể dùng nắm đấm tuyệt đối không mắng người.
Khương Bồng Cơ giơ tay lên che cho Từ Kha, để tránh cậu chàng văn nhân ốm yếu này bị cuốn vào trận hỗn chiến.
Cô liếc mắt nhìn người đi đường xung quanh, thấy đều là vẻ mặt hóng hớt không sợ to chuyện, bèn nảy ra ý định.
“Cứ mặc cho bọn họ đánh nhau, không tìm người tách họ ra sao?”
Khương Bồng Cơ cụp mắt xuống, vẻ mặt lạnh nhạt hỏi gã sai vặt trước đó.
Gã sai vặt cười khổ, vẻ mặt nhăn nhăn nhó nhó như vừa uống một bát nước mướp đắng.
“Câu nói này của quý nhân...” Đúng là không đặt mình vào vị trí của người khác mà nghĩ, trong lòng gã sai vặt bổ sung thêm một câu, ngoài miệng thì không dám nói thành lời: “Mặc dù chủ của nô là Xương Thọ Vương, nhưng Vương gia trăm công nghìn việc, làm gì có thời gian quản mấy chuyện vớ vẩn này chứ? Bất kể là cháu trai của Hoàng Thường Thị hay là con trai của Phương đại tướng quân kia, đều là nhân vật không động đến được, ai dám lên can ngăn chứ?”
Can ngăn cũng không sao, chỉ sợ hai bên thấy vướng víu mà đánh người can ngăn trước.
Đến lúc đó thì chỉ biết ngậm bồ hòn làm ngọt, có khổ mà cũng không nói ra được.
Trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết lây.
Bây giờ chỉ có thể hi vọng bọn họ đánh xong sớm, tiệm trà cũng có thể sớm thu dọn đóng cửa.
Về phần đồ vật bị hỏng thì liệt kê ra rồi gửi trực tiếp đến phủ đệ của bọn họ.
Vuốt mặt thì phải nể mũi, ông chủ đứng sau tiệm trà này chính là Xương Thọ Vương, Hoàng Thường Thị và Phương đại tướng quân cũng sẽ cân nhắc đền tiền.
Khương Bồng Cơ nghe xong lạnh lùng ồ một tiếng, chẳng ý kiến gì.
“Một đám trẻ con gây sự, lăn lộn đánh nhau trên mặt đất, không có tí kĩ thuật nào.” Khương Bồng Cơ hai tay ôm ngực, lùi lại một bước, tránh chén trà rơi xuống mũi chân mình, nghiêng đầu nói với Từ Kha: “Ngươi đoán xem bên nào có thể thắng?”
Từ Kha dò xét nhìn lang quân nhà mình một cái, rồi thầm cầu nguyện đối phương đừng tiếp tục gây chuyện.
Cậu do dự nói: “Có lẽ là nhà Hoàng Thường Thị, hiện giờ Quan Gia dựa vào thái giám nhiều.”
Quyền thế của thái giám lớn, hiện nay càng kiêu căng ngạo mạn, tỏa sáng như mặt trời giữa trưa. Nhưng từ bản chất mà nói, mọi thứ bọn chúng có đều là do được sự dung túng của hoàng đế, bán quan bán tước cũng là do hoàng đế âm thầm cho phép. Bọn chúng phụ thuộc chặt chẽ, sống chết đều do hoàng đế quyết định. Nếu hoàng đế còn thì chúng mặc sức vùng vẫy. Song mặc dù hoàng đế bây giờ mê muội nhưng vô cùng xem trọng quyền lợi, hoạn quan chỉ là con chó cắn người mà hoàng đế dắt trong tay mà thôi.
Ngoại thích thì không như vậy.
Mặc dù bọn họ cũng là chó săn của hoàng đế nhưng bọn họ có gốc của mình, so với đám thái giám thì có nhiều quyền tự chủ hơn. Hoàng đế lại đem cấm vệ quân giao cho Phương gia, có thể thấy vị trí của bọn họ ở trong lòng hoàng đế cũng quan trọng hơn chút.
Bất kể là ngoại thích hay là hoạn quan thì đều là thế lực hoàng đế cất nhắc để đối phó với sĩ tộc. Hiện nay, sĩ tộc ở Thượng
Kinh phần lớn tránh né, quan lớn về hưu cũng không phải ít, ví dụ như Trung Thư Lệnh Phong Nhân năm đó. Điều này khiến cho hoàng đế sinh ra lầm tưởng chết người.
Lầm tưởng gì?
Ông ta lầm tưởng mình đã thu hồi hết quyền lợi của thế gia về tay, cho rằng bản thân không còn là bù nhìn bị người khống chế nữa!
Vì thế, hai con chó ông ta tự tay nuôi là hoạn quan và ngoại thích cũng thành ra có chút chướng mắt.
Tập đoàn thái giám chỉ có thể dựa vào hoàng đế còn tập đoàn ngoại tộc thì khó giải quyết hơn một chút.
Khương Bồng Cơ cũng đoán là nhà Hoàng Thường Thị, nhưng lí do không giống như lo lắng của Từ Kha.
Cuộc tranh đấu giữa ngoại thích và hoạn quan đều là đao thật thương thật, nhưng là đấu đá ở trên triều đình chứ đâu đến lượt đám tiểu bối này?
“Con nhà Phương đại tướng quân quá mập. Ngươi xem dáng người gã ta, một người có thể lấp kín nửa cánh cửa của tiệm trà, có di chuyển thế nào cũng là mục tiêu khổng lồ. Cháu trai Hoàng Thường Thị lại lanh lợi, liên tục núp ở sau lưng mấy tên sai vặt đánh lén, nhiều đất dụng võ hơn.”
Một cái khiên thịt mà dám so đánh du kích từ xa, ai cho gã dũng khí vậy chứ?
Từ Kha im lặng không nói lên lời.
Tự dưng cậu cảm thấy toàn bộ phân tích nghiêm chỉnh lúc trước của mình đều cho chó ăn.
Khương Bồng Cơ lại nói: “Nhưng loại chuyện đánh nhau tập thể này, hoặc là phải dựa vào vũ lực, một kẻ làm quan cả họ được nhờ, hoặc là dựa vào nhân số, nước bọt nhiều cũng có thể dìm chết người. Tiểu lang quân của nhà Hoàng Thường Thị tay chân không đủ, cứ đánh tiếp e rằng phải chịu thiệt rồi.”
Từ Kha nghe xong, thầm trợn trừng mắt.
Nói về việc kéo bè kéo lũ đánh nhau thì cậu chỉ phục lang quân nhà mình.
Đang nói, tình thế đã ngày càng rõ ràng.
Con trai của Phương đại tướng quân ở nhà được thương yêu vô cùng, ra ngoài đều mang theo mấy chục tay chân, vừa rồi chỉ có một nửa tham chiến.
Một nửa còn lại nhận được thông tin lang quân bị đánh, vội vàng chạy vào trong.
Vốn hai bên sức lực ngang nhau, bây giờ lại bị số người này làm cho mất cân bằng.
Lúc cháu trai của Hoàng Thường Thị sắp bị tên mập bắt được, cậu ta đột nhiên lăn về phía sau, bất chấp hình tượng hét lên một câu.
“Giác đệ, mau tới cứu huynh.”
Giác đệ?
Khương Bồng Cơ vốn đã nhìn chán, không ngờ khi Phương mập gọi người giúp đỡ thì cháu trai của Hoàng Thường Thị cũng không thua kém.
Cô nhìn xung quanh một lượt, muốn xem vị Giáp đệ kia là người thế nào.
Phe Phương mập đã chiếm ưu thế áp đảo, thân hình quá tải của gã tạo thành một cái bóng ép cháu trai của Hoàng Thường Thị vào góc tường.
“Hừ, ngươi còn gọi người, để xem ngươi có thể gọi được ai giúp!”
Trên mặt cháu trai của Hoàng Thường Thị đã nở hoa, thêm vài vết loang lổ tím bầm, nhìn chật vật vô cùng, nhưng ánh mắt cậu ta vẫn quật cường không chịu khuất phục.
“Hừ, câu nói này ta trả lại cho ngươi. Đợi lát nữa đừng bị dọa dến tè ra quần là được.”
Phương mập tức điên, giơ nắm đấm to lên muốn đánh người, lúc này trong đám người bỗng vang lên một giọng nói trong trẻo như châu ngọc.
“Khoan đã!”
“Kẻ nào phá hỏng chuyện tốt của tiểu gia?” Phương mập quay đầu, hung dữ nhìn về hướng phát ra âm thanh.
Mọi người cũng lập tức nhìn theo, chỉ thấy một thiếu niên tuổi mới mười lăm mười sáu đứng trong góc, mặc một bộ nho sam màu xanh nổi bật lên thân hình cao lớn.
Mặc dù dung nhan của thiếu niên còn có vẻ ngây ngô nhưng dáng dấp đã trưởng thành.