Hôm nay, Phương đại tướng quân vừa bán xong một chức quan to, túi tiền phình lên không ít.
Miệng ngâm nga điệu hát nào đó, sung sướng nhấp một ngụm trà, đúng lúc ông ta đang vui đến mức quên trời quên đất thì tiếng khóc la inh ỏi đập thẳng vào màng nhĩ.
Rầm...
Ngón tay ông ta run lên, nắp chén trà cạch một cái rơi trên mặt đất, trà trong chén văng tứ tung ướt hết quần áo.
“Lại làm sao nữa, ông giời của tôi ơi...”
Phương đại tướng quân vừa xót bộ ấm chén tinh xảo quý giá, vừa đau đầu với cậu con trai đang gào khóc ngoài kia.
Con cái là nợ, toàn là nợ, từ khi sinh đứa con trai này, ông ta không lúc nào được yên.
Phương đại tướng quân một mặt thì chê bai đứa con này nhưng mặt khác lại yêu thương nó như châu báu.
Vừa ngẩng đầu lên liền thấy một thằng nhóc to béo vừa lăn vừa bò vào trong nhà, làm Phương đại tướng quân sợ hết hồn.
“Đi đi, đi đi, cái thứ yêu ma quỷ quái gì thế này...” Phương đại tướng quân sợ rụt cổ lại. Không trách ông ta nhát gan được, cái kẻ vừa đến mặt mũi sưng phù, tím xanh, hai hốc mắt tím bầm, lỗ mũi còn chảy hai vệt máu đỏ lè nhìn trông như một con rắn con.
Nhìn từ xa thằng con ông trông như một tên vai u thịt bắp đang đội một cái đầu heo trên đầu.
Mà cái con“quái vật” này đang phát ra thứ âm thanh ông ta cực kỳ quen thuộc, Phương đại tướng quân ngẩn ra một lúc, đây chẳng phải là giọng của con mình sao?
“Cha ơi cha, con trai khổ quá…”
Phương mập giãy giụa đẩy phắt thằng hầu đang đỡ gã ra, đáng thương bò đến trước mặt cha mình.
Lúc này Phương đại tướng quân mới không thể không nhìn vào sự thật
Thằng nhóc xui xẻo bị người ta đánh thành đầu heo trước mặt đúng là con trai mình.
“Ôi cục cưng của cha, con làm sao… làm sao mà thành ra thế này…” Ông ta đang định ôm cái gương mặt quả trứng của đứa con trai lên xem còn chỗ nào bị thương nữa không, thế mà không biết động phải vết thương ở đâu mà khiến Phương mập đau đến mức nhe răng trợn mắt, làm ầm lên khiến Phương đại tướng quân cũng không dám manh động.
Phương mập nước mắt nước mũi giàn giụa, khóc lóc kể lể.
“Cha ơi cha, cái thằng Hoàng Tung chết tiệt kia nó bắt nạt con!!”
Phương đại tướng quân vừa nghe thấy thế lập tức sửng cồ lên, vỗ bồm bộp vào cái bàn trà bên cạnh.
“Có lý nào lại như thế! Cháu của một hoạn quam mà dám động đến con trai của ông đây! Ta thật muốn hỏi xem cái tên hoạn quan Hoàng Đàm kia dạy dỗ cháu mình như thế nào đấy!” Phương đại tướng quân tức đến mức thở phì phì, con trai mình bị cháu của một tên hoạn quan đánh, thật đúng là khiến ông ta xấu hổ đến mức không biết giấu mặt vào đâu.
Phương mập tiếp tục khóc hu hu, cầm ống tay áo quệt nước mắt nước mũi.
“Cha, không chỉ có tên Hoàng Tung ấy, mà còn cả hai thằng nhãi khác nữa.”
Phương mập từ trước đến nay luôn khinh thường Hoàng Tung, chẳng đứa nào cao quý hơn đứa nào, thế mà tại sao nó có thể bái được một vị đại nho làm thầy, dựa vào cái gì chứ?
Hai người không ít lần ầm ĩ gây chuyện với nhau, có thắng có thua, nhưng chịu thiệt lớn như ngày hôm nay thì vẫn là lần đầu tiên.
“Ngoài Hoàng Tung ra thì còn ai nữa?”
Phương đại tướng quân mặt mũi dữ dằn, bàn tay to như cái quạt hương bồ đầy vết chai, đi cùng với một thân hình cao lớn, biểu cảm hung hãn cũng toát lên vài phần uy nghiêm… Nhưng ai cũng biết Phương đại tướng quân xuất thân thấp kém, trước khi trở thành Thừa Ân Hầu thì ông ta chính là một gã bán hàng rong ngoài phố chợ.
Phương mập hàm hồ nói: “Còn có một tên tiểu tử không biết ở đâu ra…”
Phương đại tướng quân trầm ngâm một lúc, tuy rằng ông ta xót con nhưng cũng không phải là không có mắt. Thái độ của Phương mập có chút vấn đề, hiển nhiên là đang giấu giếm chuyện gì đó, điều này khiến ông ta thêm cẩn thận suy xét, bèn dứt khoát gọi một tên người hầu đi theo con trai đến hỏi cho cặn kẽ.
Hỏi kĩ càng ra, Phương đại tướng quân suýt thì ôm ngực tắt thở.
“Cái thằng nghiệp chướng này! Ai bảo mày đi gây sự với bọn họ?”
Phong thị của Thượng Dương, đây chính là gia tộc ngay đến cả Hoàng đế cũng phải kiêng dè, sao thằng nhóc này gan to như thế?
Nhưng mà, Phong thị đã dần lùi về ở ẩn, trong triều đình cũng không còn ai nữa, xét kỹ lại thì không đến nỗi quá đáng sợ.
Phương đại tướng quân không lo lắng Phong thị mà ông ta đang lo Liễu Xa ở tận Sùng Châu kìa.
May mà thằng con nhà mình không bắt nạt được con trai của Liễu Xa. Nếu nó mà lột sạch quần áo con nhà người ta thật thì cả cái Đông Khánh này sẽ loạn lên cho mà xem.
Phương mập không cam lòng: “Chẳng lẽ con lại phải chịu trận đòn của thằng Hoàng Tung oan ức thế sao?”
“Nó đánh mày không biết đánh lại nó hả con? Bình thường mày có bản lĩnh lắm cơ mà?”
Phương đại tướng quân tức đến mức râu ria dựng ngược.
Phương mập câm nín, bảo gã ta đánh lén Hoàng Tung thì
không thành vấn đề, nhưng đánh Khương Bồng Cơ thì thật sự không đánh nổi mà.
“Cha mà không lấy lại danh dự cho con, con vào cung tìm cô phân xử.”
Người cô mà Phương mập vừa nhắc đến chính là chính cung hoàng hậu của hoàng đế, mẹ ruột của hoàng thái tử.
Phương đại tướng quân nghe xong tức không biết để đâu cho hết.
Người ngoài không biết chẳng lẽ ông ta cũng không hiểu?
Em gái mình xuất thân không tốt, dung mạo cũng không xuất sắc, từ sau khi sinh hoàng thái tử đến nay đã chẳng được ân sủng mấy. Hoàng đế lại tham lam háo sắc, thích hoa lạ, bên cạnh không thiếu những mỹ nhân xinh đẹp trẻ trung. Hoàng hậu vừa già vừa xấu ở trong hậu cung của hoàng đế đúng là người vô hình.
Nếu không phải là hoàng đế đang cần ngoại thích, hoàng thái tử vẫn còn sống thì không biết chừng hoàng hậu đã bị phế từ lâu rồi.
“Đứng lại đó cho ta! Cái thằng nghiệp chướng này, về ngay đây cho ông!”
Phương đại tướng quân giơ bàn tay to như cái quạt hương bồ ra túm thằng con trai kéo về, để tránh cho nó chạy vào cung mách hoàng hậu thật.
“Con không nuốt được cục tức này!”
Phương mập giãy giụa, sau cùng dứt khoát ngồi phệt ra đất ăn vạ.
“Cha không thương con!”
Phương đại tướng quân tức nghẹn đến mức tím tái.
Cuối cùng, ông ta bị thằng con quấy đến mức không chịu nổi, hơn nữa cũng xót đứa con trai, chỉ đành vác cái mặt mo chạy đến mách lẻo với hoàng đế.
Nhưng Phương mập vẫn chậm một bước.
Tên nhóc Hoàng Tung thật quá gian xảo, biết chuyện này không thể giải quyết đơn giản nên đã sớm chạy về khóc lóc với ông nuôi, kể lại rõ ràng đầu đuôi câu chuyện. Hai ông cháu bàn bạc phương án đối phó xong xuôi, liền chạy đến trước mặt hoàng đế mách trước, đổ tội lên đầu Phương mập.
So với đám ngoại thích bị nuôi dưỡng trở nên tham lam, thì trong lòng hoàng đế vẫn thích hoạn quan hơn.
Trong mắt ông ta, đây chỉ là một chuyện cỏn con, hai đứa trẻ con gây sự mà thôi, chẳng phải là một chuyện rất bình thường?
Hoàng Thường Thị vừa mới nói xong chuyện này thì Phương đại tướng quân đã vào cung cáo trạng, hành động này khiến hoàng đế rất bực dọc.
Nếu so về phương diện hiểu thánh ý, Phương đại tướng quân làm sao sánh được với vị Hoàng Đàm hầu hạ bên cạnh hoàng đế này?
Cuối cùng hai cha con họ Phương tiu nghỉu quay về nhà.
Hoàng Tung giành được thắng lợi nho nhỏ nhưng đồng bọn của cậu ta Phong Giác lại không được thoải mái như thế.
Phong Cẩn sẽ không làm lớn chuyện, cũng không mắng cậu ta thối đầu, nhưng anh lại lạnh lùng nhìn chằm chằm vào người ta, gây áp lực về mặt tinh thần.
Dưới áp lực của “bạo lực lạnh” như vậy, Phong Giác dần dần không thể ngồi im được nũa.
“Hoàng Tung có cái gì hay?” Khi chén trà nóng đã trở nên nguội ngắt, Phong Cẩn mới chậm rãi lên tiếng: “Cả huynh và đệ đều biết, năm nước ở Cửu Châu này chẳng yên ổn được bao lâu nữa. Chẳng biết thiên hạ đại loạn, quần hùng nổi dậy vào lúc nào, nhưng đệ nói huynh nghe, cái tên Hoàng Tung này có tư cách gì mà tham gia vào cuộc đua này?”
Càng quan trọng hơn là, Hoàng Tung có cái gì để Phong Giác coi trọng?
Em trai à, em tự mình làm có khi còn có tiền đồ hơn là đầu tư vào Hoàng Tung đấy.
Nói đến quan hệ, ông của Hoàng Tung là hoạn quan, kẻ địch nhiều hơn bạn bè.
Bảo tiền tài, đúng là Hoàng Đàm mua quan bán tước kiếm được rất nhiều, bằng không lấy đâu ra nhiều tiền thế mà mua chức quan cho Hoàng Tung. Nhưng Phong thị cũng đâu có thiếu tiền?
Bàn đến quan chức, Hoàng Tung chỉ là Đô tuần Thượng Kinh, lại còn là bỏ tiền ra mua, nghe thì oai nhưng thực chất chỉ là giữ gìn trật tự trị an kinh thành, quản lý ba cái chuyện lặt vặt.
Còn về đất phong?
Thôi vấn đề này khỏi cần bàn?
Phong Giác vốn đang định qua loa cho xong chuyện, nhưng Phong Cẩn đâu dễ dàng buông tha cho cậu ta như thế.
Bất đắc dĩ cậu ta chỉ đành nói: “Khí độ, lòng dạ và khả năng nhìn người dùng người.”