Từ Kha nhíu mày lo lắng, nếu nói như Khương Bồng Cơ thì khi nào bọn họ mới ra khỏi Thượng Kinh được?
Chẳng lẽ phải chờ tới khi vị hoàng đế này băng hà, các hoàng tử và Xương Thọ Vương tranh đấu xong nữa hả?
Đoán chừng lúc ấy thiên hạ cũng đã chia năm xẻ bảy rồi.
Tựa hồ nhìn ra Từ Kha lo lắng, Khương Bồng Cơ cười.
“Không cần lâu vậy đâu, chúng ta ngồi yên đợi thời cơ là được.”
Chỉ cần Tuệ Quân thuận lợi tiếp cận Hoàng đế, mê hoặc được ông ta thì chuyện rời khỏi Thượng Kinh không còn khó nữa.
“Nhưng...” Từ Kha âm thầm lo lắng, cậu luôn cảm thấy chuyện không hề đơn giản như thế.
Khương Bồng Cơ nói: “Ngươi thấy... các hoàng tử và Xương Thọ Vương dã tâm bừng bừng như thế có thể kiên nhẫn đợi Hoàng đề băng hà sao?”
Từ Kha nghe xong như bị sét đánh tại chỗ, trong đầu như muốn nổ ra.
“Ý lang quân là... ép thoái vị?”
“Không chắc, nhưng nhìn lịch sử ngắn ngủi của hoàng thất Đông Khánh đi, chuyện giết cha thí huynh cũng đâu phải chưa từng xảy ra.”
Khương Bồng Cơ châm chọc nói, ngoại trừ Hoàng đế khai quốc ra, đế vị của các Hoàng đế Đông Khánh sau này đều có lai lịch bất chính, chuyện bê bối này cả thiên hạ đều biết. Hoàng đế đời này dường như cũng muốn đi theo vết xe đổ của tổ tiên, bị em trai và con trai mình âm mưu đoạt ngôi.
Ván cờ này là xem ai mất kiên nhẫn ra tay trước, súng bắn chim đầu đàn, ai nhúc nhích trước người đó sẽ bị hội đồng.
Từ Kha thì không giữ nổi bình tĩnh, Khương Bồng Cơ bên cạnh lại thản nhiên như ngồi yên câu cá.
Sau đó dường như nghĩ tới cái gì đó, cô cười lạnh nói: “Dục tốc bất đạt, giam lỏng ở kinh thành thì đã sao? Hoàng đế này chưa có quyết đoán chơi cứng với các thế gia, càng không thể nhốt ta cả đời. Chỉ cần bắt được thời cơ, chúng ta liền có thể bình yên rời khỏi Thượng Kinh. Từ giờ đến lúc đó thì Hiếu Dư cứ xem như đi nghỉ dưỡng một thời gian đi. Yên tâm… trời sập còn có ta đỡ.”
Từ Kha cười khổ, nhưng trong lòng cũng thấy yên ổn hơn: “Lang quân kiên nhẫn được, Kha tất nhiên phụng bồi đến cùng.”
Vừa dứt lời, buồng xe lại rơi vào im lặng, ngón tay Khương Bồng Cơ lồng vào nhau, hai mắt khép hờ, mặt lạnh lùng không chút cảm xúc.
Xe ngựa đi được một lúc, cô đột nhiên đặt câu hỏi.
“Hiếu Dư, ngươi nghĩ trong tình huống nào thì Hoàng đế sẽ triệu Xương Thọ Vương đang yên phận trong phủ vào Thượng Kinh?”
Từ Kha ngẩn người, suy nghĩ vấn đề này một chút rồi quả quyết: “Không thể có chuyện này.”
“Vì sao?” Khương Bồng Cơ hỏi.
Từ Kha trả lời: “Xương Thọ Vương kéo bè kết đảng là chuyện cả triều đều biết. Dù Quan Gia ngày ngày chìm đắm trong tửu sắc, bỏ bê triều chính nhưng ông ta sợ chết như thế, sao có thể triệu con sói dã tâm bừng bừng ấy vào kinh? Nếu làm vậy chẳng phải là dẫn sói vào hang?”
“Ừm, ta cũng nghĩ như thế.”
Khương Bồng Cơ gật đầu, cô không hề thấy Hoàng đế có chút ưu điểm nào, khuyết điểm thì bao la kể tới mai cũng không hết.
Hoàng đế tuy rất ngu ngốc, nhưng ông ta có thể tiêu diệt tiên đế, từ một Cung Thuận Vương đất Hà Gian mà đăng cơ xưng đế, có thể thấy ông ta cũng không phải hạng vừa.
Nếu là kẻ đầu óc bình thường, sao có thể triệu Xương Thọ Vương vào kinh trong thời điểm nhạy cảm này?
Từ Kha hỏi cô: “Lang quân sao lại hỏi như thế?”
“Ta đột nhiên nhớ tới lời dặn dò của một người bạn trước khi đi.” Khương Bồng Cơ thản nhiên nói.
Nói xong, trong đầu cô bỗng hiện lên một bóng người thanh cao như tùng trúc.
Vệ Từ không phải người làm chuyện thừa thãi. Nếu anh ta đã dặn cô đề phòng Xương Thọ Vương nhận chỉ mang binh vào kinh thì đương nhiên có lý của anh ta.
Từ Kha suy đi nghĩ lại, nhíu mày nói: “Nếu như vậy, có lẽ có ba khả năng. Thứ nhất, người Quan gia chọn không phải là Tứ hoàng tử, mà là đứa con còn sót lại của tiên đế - Xương Thọ Vương. Nhưng nghĩ lại những chuyện xảy ra trong mấy năm này, khả năng này gần như là bằng không. Thứ hai, nếu
Thượng Kinh có biến, mười vạn cấm quân không trụ được, Quan Gia không thể không triệu Xương Thọ Vương...”
Thế nhưng hai khả năng Từ Kha nói tới xác suất xảy ra quá thấp, hầu như không cần suy xét.
“Khả năng thứ ba thì sao?”
Từ Kha nói: “Giả truyền thánh chỉ.”
Khương Bồng Cơ giật mình: “Giả truyền thánh chỉ đúng là một cách hay.”
Thượng Kinh bây giờ giống như một lồng giam khổng lồ. Tai mắt Khương Bồng Cơ nhạy cảm phát hiện những khu vực nhà ở của quan lại quyền quý trà trộn vô số tai mắt. Những tên này giả trang thành đầy tớ, tỳ nữ trong phủ hoặc là thương nhân buôn bán, theo dõi liên tục hai tư giờ.
Gần tới phủ, Khương Bồng Cơ liếc mắt ra hiệu cho Từ Kha ngừng nói.
Hai người lần lượt xuống xe, vẻ mặt như không có chuyện gì bước vào phủ.
Lúc này, khán giả xem livestream cũng ngửi thấy có gì đó bất thường, không ngừng hỏi thăm.
[Doraemon]: Streamer ơi Streamer à, các bác giờ không rời Thượng Kinh được à?
[Liên Minh Lão Phịch Thủ]: Streamer hình như bị giam lỏng rồi, hoàng đế Đông Khánh đúng là chán sống, thích uống trà với Tử Thần thiệt à nha.
[Kẻ Đột Nhập Đen Đủi]: Ế, tui cược 5 đồng, với tính cách nhỏ mọn của Streamer thì chắc chắn sẽ báo thù cho coi.
Phần lớn khán giả đều là dân hóng chuyện bình thường. Hóng chuyện không vấn đề, nhưng chỗ nào phải dùng não thì hơi phản ứng chậm một chút.
Khán giả xem livestream dường như tin tưởng Khương Bồng Cơ một cách mù quáng. Theo kênh livestream mấy năm, bọn họ còn chưa thấy ai có thể khiến Khương Bồng Cơ chịu thiệt, cho dù có là chuyện mang tính chất vui đùa, Streamer tức thì có tức nhưng không hề để bụng.
Đương nhiên, người lên tiếng phản đối cũng không ít.
[Mê Bánh Cay Nhất]: Cái con khỉ, mấy người quên não ở nhà à? Streamer giờ công danh không có, dù có ông cha trâu bò chống lưng, nhưng nước xa không cứu được lửa gần, Hoàng đế nếu muốn ra tay thì cô ta chẳng lẽ còn lên trời được sao?
[Lạc Đà Cừu]: Ồ, tui thích kênh livestream này nhất, lúc nào cũng có thể thấy cả trăm nghìn tên óc heo đi theo một Streamer bình thường.
[Liên Minh Lão Phịch Thủ]: Ha ha, tao cũng nhìn ra rồi, hóa ra kênh livestream này cũng có nhiều thằng thiểu năng lắm đây. Tụi bay quên võ công của Streamer rồi à? Đừng nói là vượt nóc băng tường, ít ra có thể ung dung rời khỏi Thượng Kinh. Vấn đề không phải là đi hay không đi, mà là lúc nào đi.
Dù là bình luận lo lắng hay chửi bới, Khương Bồng Cơ đều không thèm để ý.
Có thực lực hay không, nói miệng thì chỉ là phù du, chỉ khi thực sự làm được mới có tác dụng.
Nói là “giam lỏng”, nhưng trừ việc không thể ra khỏi thành thì hoàn toàn không hạn chế tự do, thật ra cô cảm thấy như vậy rất thoải mái.
Hơn nửa tháng sau, Khương Bồng Cơ “trùng hợp” gặp đô tuần Thượng Kinh Hoàng Tung tới mấy lần, qua lại cũng xem như thêm một người bạn, lại thêm một trẻ trâu Phong Giác, ba người thường xuyên cùng nhau đi uống trà xem kịch.... Còn uống trà xem kịch ở đâu à, đương nhiên là nơi trẻ em không được đến.
Biết chuyện, Phong Cẩn chỉ còn biết im lặng: “...”
Nhàn nhã ngả người trên ghế tựa, một gánh hát đàn ca ở góc phòng, khúc nhạc cùng tiếng ca du dương ngọt lịm thấu lòng người.
Khương Bồng Cơ ngồi bóc đậu phộng, ném từng hạt vào miệng.
Nghe nói loại hạt này đến từ vùng đất người man ở phía Bắc Trung Chiếu, rang lên ăn rất bùi.