“Hoài Du” Cô lên tiếng, ngắt ngang dòng suy nghĩ của Phong Cẩn: “Giúp ta”
- Trong lòng Phong Cẩn thoáng run lên: “Lan Đình có chuyện gì cần nhờ Cần cứ việc nói” Hai người không chỉ là bạn tốt của nhau mà Lan Đình còn có ơn cứu mạng với cả anh và người nhà của anh.
“Ta muốn ở lại Thượng Kinh”
Cô vừa cất lời, Phong Cẩn đã kiên quyết từ chối: “Không được, cậu nên mau chóng rời khỏi nơi đây đi.”
Anh thương xót vợ con nên buộc phải chọn phương án ổn thỏa hơn, nhưng Khương Bổng Cơ thì không cần. Người ta không chọc vào đạo tặc hay bạo dân là may lắm rồi, sự an toàn được đảm bảo, cơ hội rời khỏi Thượng Kinh đến Sùng Châu là rất lớn.
“Trước hết cậu hãy nghe ta nói hết đã.”
“Cậu cứ nói đi, Cẩn nghe đây” Phong Cẩn ổn định lại tâm trạng.
Khương Bổng Cơ mở lời: “Cậu cũng thấy đấy, Quan Gia đình mặc kệ dân chủng Thượng Kinh, lựa chọn dời kinh đô. Hiện giờ có cấm vệ quân bảo vệ tính mạng nên ông ta thích đi đâu thì đi đó, chúng ta không thể trông mong vào một ngày ông ta đột nhiên tỉnh ngộ, biến thành minh quân yếu dần như con. Hoài Du, cậu có từng nghĩ, nếu như bỏ mặc thì những người dân may mắn còn sống sót ở Thượng Kinh sẽ sống quãng đời còn lại như thế nào không? Vì vậy, ta muốn ở lại giúp đỡ họ.”
Hoàng đế Đông Khánh muốn dời đô, vậy thì cô cũng sẽ đưa người dân còn sống ở Thượng Kinh rời khỏi nơi này.
Phong Cẩn thở dài, giới cho cô một gáo nước lạnh: “Lan Đình, Cần biết cậu sống có tâm có đức, nhưng chỉ dựa vào sức của một mình cậu thì không làm được đầu”
Muốn cứu viện dân chúng thì phải có nhân lực chứ? Người dân còn sống sót cần đồ ăn thức uống đúng không? Cần dùng thuốc điều trị vết thương đúng không?
Đấy mới chỉ là yêu cầu bức thiết nhất.
Xử lý thi thể dân chúng tử vong thế nào?
Hiện tại đang vào mùa hè nóng nực, tốc độ thối rữa thi thể cực nhanh. Nếu không xử lý kịp thời sẽ dẫn đến lây lan bệnh dịch. Bệnh dịch xuất hiện sẽ kéo theo hàng loạt bệnh khác, ở chỗ họ vốn không có thần y chữa bệnh đầu!
Đa số người dân trong thiên hạ đều là người thiếu hiểu biết, sẽ dễ dàng bị người khác tiêm nhiễm tư tưởng xấu. Cho dù Khương Bồng Cơ một lòng vì dân, song luôn có những kẻ thích gây sự. Lương thực chưa kịp phần phát thì sẽ có kẻ trách móc cô làm không tốt, thậm chí còn chặn đường đánh cướp. Vì vậy phải trấn áp những bạo dân này thế nào cũng là một vấn đề nan giải.
Ngoài những vấn đề cần giải quyết ở trên, có tính toán bố trí những người dân được cứu kia thế nào đây?
Thượng Kinh chỉ còn lại một đống hoang tàn đổ nát, dân chúng trôi giạt khắp nơi. Trước cục diện rối rắm này, ngay cả hoàng đế cũng khó giải quyết, vậy mà cô lại cả gan dám nhận lấy ư?
Phong Cẩn thật sự không biết nên khuyến cổ thế nào.
“Hoài Du, ta có thể giải quyết được” Khương Đồng Cơ thản nhiên khẳng định.
Phong Cẩn dằn lại nỗi bất an đang dấy lên trong lòng, nhìn xoáy vào mắt Khương Bổng Cơ. Hơi thở anh dồn dập, giọng nói khàn khàn vang lên: “Cậu chỉ là một người yếu ớt, không gánh vác nổi chuyện lớn thế này đâu. Nếu đã cứu, tất nhiên phải làm cho chu đáo. Cậu đã tưởng tượng kết cục sẽ như thế nào chưa?”
Hoàng đế Đồng Khánh đã hoàn toàn mặc kệ dân chúng, cứ thế dời đô. Kẻ một thân một mình như cô lại dám nhận lấy, quả thật không muốn sống nữa đây mà!
“Ta biết kết cục sẽ thế nào? Khương Bồng Cơ vẫn khăng khăng với ý kiến của mình, vẻ mặt không hề thay đổi: “Bây giờ không thể ở được cái đất Thương Kinh này nữa, muốn xây dựng lại cần tốn rất nhiều cả về chi phí lẫn nhân lực. Theo quy mô của trận động đất này, thì e rằng nó không chỉ dừng lại ở quận Thượng Dương, có lẽ còn lan rộng cả một chậu. Muốn xây dựng lại được nhà cửa trên đồng phế tích này thì không đủ thời gian, cho nên ta muốn đưa họ đến Sùng Châu.”
Vừa dứt lời, vẻ mặt Phong Cẩn đột ngột thay đổi, cậu ta trở tay lật ngược chiếc bàn bên cạnh.
Chiếc bàn bật tung trên không trung rồi đập mạnh xuống mặt đất, tiếng đồ đạc rơi loảng xoảng đánh thức Ngụy Tĩnh Nhàn và Trường Sinh vừa chìm vào giấc mộng.
Tiếng khóc nức nở của Trường Sinh lại vang lên, khuôn mặt nho nhỏ đỏ gay nhăn nhó, nghe có vẻ tủi thân lắm.
Ngụy Tình Nhàn vén lêu lên, vừa dỗ con vừa hoảng hốt nhìn hai người: “Phu quân, Lan Đình... hai người...
Hai người đang cãi nhau đấy à?
“Không sao” Phong Cần ổn định tâm tình, biểu cảm lạnh lẽo vừa rồi biến thành áy náy, anh khẽ nói: “Dỗ Trường Sinh nín đi...”
Lúc này thỉnh thoảng vẫn còn dư chấn, người lớn còn sợ chứ nói gì đứa trẻ mới được sinh ra. Người làm cha như anh lại không kiểm soát được tâm trạng của mình
mà lật bản, dọa đứa trẻ sợ khóc oe oe, sao có thể không áy náy tự trách được?
“Lan Đình, chúng ta ra chỗ khác nói chuyện” Vẻ mặt Phong Cẩn đã trở lại như lúc đầu, tuy nhiên giọng nói không còn ôn hòa nữa mà nghiêm nghị hẳn lên.
“Ừ” Khương Bồng Cơ đứng dậy đi theo.
Khán giả trong phòng livestream cũng bị cảnh vừa rồi dọa sợ, màn hình lại xuất hiện hàng loạt bình luận.
[Nước Uống Dinh Dưỡng]: Sao tự dưng Phong Cần trở nên đáng sợ thế này?
Trong nháy mắt, quý công tử hiền lành đã hoàn toàn biến thành người đàn ông tàn nhẫn, dọa chết một đám khán giả mỏng manh dễ vỡ rồi.
[Canh Thịt Bò Không Cho Gừng]: Có phải Streamer nói gì đó kiêng kỵ rồi không?
[Liên Minh Lão Phịch Thủ]: Chậc, lo lắng bằng thừa. Thật ra tầm tư Phong Cẩn rất dễ đoán, đúng là câu nói của Streamer đã chạm vào chỗ nhạy cảm. Bất kể ở thời đại nào, tạo phản cũng bị cấm đúng không? Streamer vừa rồi ám chỉ: Tôi không thể chịu nổi cái tên hoàng đế Đông Khánh kia nữa, bà đây phải tự mình làm chủ. Có điều Phong Cần được tiêm nhiễm giáo dục chính thống, có thể chấp nhận mới là lạ.
[Ta Là Quan Thế m]: Bị hoàng đế Đồng Khánh ép thành thế kia, không tạo phản chẳng lẽ lại để yên?
[Trứng Rung Nhà Ai]: Ôi, tuy vậy nhưng cũng đâu đến nỗi khiếp sợ thế chứ? Xem Tử Kha đi, khả năng tiếp nhận của cậu ta là mạnh nhất.
[ m Nhạc Gia - Gia Cát Cẩm Ma]: Chậc, nhưng vấn đề là, Từ Kha biết Streamer là nữ không?
Bình luận này vừa xuất hiện, theo sau là vô số bình luận với dấu ba chấm, hình như họ chưa kịp hiểu điều này có gì liên quan.
Nữ thì sao, nữ ăn mất bát cơm của nhà ông à?
Một lúc lâu sau, đợi người xem kịp hiểu hết ý tứ câu này thì bỗng dưng lại chết lặng.
Trong lòng Phong Cẩn, Streamer có thể gọi là bạn thân. Nếu cổ là đàn ông thì hiển nhiên có thể phô bày sức mạnh của mình, mưu đồ giành thiên hạ. Dù sao hoàng đế Đồng Khánh đúng chuẩn đầu óc bã đậu, tạo phản thì cứ tạo phản thôi. Tuy nhiên, vấn để cổ là phụ nữ, phải chăng trong đầu Phong Cẩn không có khái niệm phụ nữ tạo phản bao giờ?
Chốc lát sau, một khán giả khác đã đưa ra chân tướng.
[Nữ Đế Gả Cho Tôi]: Tại sao tôi cứ cảm thấy... anh chàng Phong Cẩn này bị Streamer dọa sợ nhỉ?
Đúng là Phong Cẩn đã bị dọa sợ, suy nghĩ bộn bề trong lòng như đời sống lấp bể, cuối cùng cậu ta lỡ tay lật bàn lên.
“Lan Đình, vì sao cậu.” Vẻ mặt Phong Cẩn chất chứa do dự, không thốt thành lời.
Anh biết người bạn thân này của mình không hề an phận, cả ngày toàn gây sự rước phiền phức, nhưng chưa bao giờ ngờ rằng cổ có dã tâm to lớn đến vậy.
“Như vậy rất tốt” Khương Đồng Cơ lạnh mặt, giải thích ngược lại: “Cậu có thể tưởng tượng được cảnh một ngày nào đó ta sẽ ở nhà giúp chống dạy con, rửa tay nấu ăn cho một người đàn ông xa lạ, cả ngày dè dặt như chim nhỏ nép vào người hắn, mang dáng vẻ của hiền thê lương mẫu hay không?”
Phong Cẩn nhăn nhó như nuốt phải sấu, khó nhọc cất lời: “Cậu đừng nói vậy.”
Trí tưởng tượng hạn hẹp của anh không thể phác họa ra được cảnh tượng này.
Anh chỉ có thể tưởng tượng ra cảnh một người đàn ông khôi ngô tuấn tú nép vào người cô như chú chim nhỏ, hỗ ấm ức là đánh nhẹ từng cái lên ngực cố.
“Vì vậy, ta không thể sống cuộc sống của một cô gái bình thường. Hoài Du, ta không thể cả đời rụt đầu rụt cổ, càng không thể vì che giấu thân phận mà cưới một cô gái, sau đó ngậm miệng sống yên phận hết đời. Trước tiên ta là con người, sau đó mới là phụ nữ. Nếu đã là người, sao lại không có tư cách trở thành một người tối cao? Hoàng đế bất nhân, triều đình bất chính, xã tắc thương vong, ta tội gì phải cam chịu sống yên phận?”
Phong Cẩn mở miệng mấy lần định nói, song trước những câu nói của Khương Hồng Cơ, anh không thốt nổi tiếng nào.