Có người nhảy ra hứng, hoàng để đương nhiên vui mừng, vốn chỉ định cho một cái chức hư danh, bây giờ lại cho một chức quan huyện lệnh huyện Tương Dương. Trên thực tế, mặc dù huyện Tương Dương không giàu có nhưng diện tích đất đai rộng lớn, chỉ là chỗ hẻo lánh nên không có người ở mà thôi.
Vì để che đậy, hoàng đế đặc biệt chi hai mươi lăm tấn lương thực và một nghìn cấm vệ quân, cho tâm phúc bên cạnh là Hoàng Thường Thị Hoàng Đàm đi tuyến chỉ.
Hoàng Đàm chính là ông nuối của Hoàng Tung.
Hoàng Đàm ngồi xuống vỗ đùi, cảm khái nói: “Không thể không thừa nhận mình già rồi, thanh niên trai tráng bây giờ thật khiến người ta nhìn với con mắt khác.”
Động đất xảy ra, Thượng Kinh như biến thành đống đổ nát. Quan Gia giận dữ chém giết trọng thần, văn võ cả triệu không ai dám tiếp nhận việc khó khăn này, vậy mà con trai của Liễu Xa lại can đảm tự đề cử mình. Chuyện này nhìn thì như thập tử nhất sinh, nhưng đồng thời cũng là cơ hội khổng lồ.
Ông nghĩ đến đứa cháu nhà mình, bèn nhắc nhở một câu: “Cháu cũng tỉnh táo một chút, đừng rước họa khắp nơi”
Hoàng Tung khó lắm mới bớt được thời gian nghỉ ngơi đôi chút, liền bị ông nuôi dạy dỗ như thế, vẻ mặt không khỏi đau khổ.
Cậu ta khéo ăn nói, lại không sợ Hoàng Đàm xây dựng thế lực nhiều năm, bèn lập tức nghĩ biện pháp dời sự chú ý của Hoàng Đàm.
Hoàng Tung đứng dậy bóp vai cho Hoàng Đàm, cợt nhả nói: “Ông bây giờ đâu phải là già, mấy tên nhóc ranh trẻ tuổi kia vừa hấp tấp vừa không biết chừng mực, làm sao có hể so bì với ông được chứ? Về quốc gia xã tắc, cống hiến của ông mấy năm nay không ai sánh bằng.”
Câu nói này mặc dù có ý nịnh nọt nhưng mấy năm nay Hoàng Đàm quả thật là bảo vệ không ít trung thần có tài có đức.
Không phải là ông ta lương thiện, chỉ là lấy lòng hai bên thu lợi mà thôi.
Giống như lần này, vận may của Khương Hồng Cơ cũng không tồi, được Hoàng Đàm mang người đến tuyến chỉ.
Nếu là người khác thì sự việc không đơn giản như vậy.
Thái gian tuyên chỉ mà nhìn Khương Đồng Cơ không thuận mắt hoặc là lòng tham không đáy, muốn ngầm ngáng chân, thì khẳng định sẽ chọn gạo cũ lâu năm. Kẻ lòng dạ độc ác hơn thì dùng thẳng cám thay gạo, một nghìn cấm vệ quần được ban cũng có thể đổi thành những kẻ thân thể ốm yếu hoặc tính tình bạo lực ngang ngược khó quản.
Hoàng Đàm thích kết thân với sĩ tộc và những đối tượng trẻ tuổi có tiềm lực nên không động tay động chân gì.
“Cháu chỉ được cái miệng ngọt thôi. Hiện giờ còn chưa thành gia lập nghiệp đương nhiên không sao, đợi khi cưới con gái rượu của Quý tiên sinh rồi thì không thể như thế này được nữa” Quý tiên sinh là ân sự của Hoàng Đàm, cũng là đại nho rất có danh tiếng ở Đông Khánh.
“Cháu hiểu, cháu sẽ không phụ lòng ông”
Qua một lúc lâu, Hoàng Đàm mới sửa sang lại quần áo, chuẩn bị mang người đi tuyến chỉ.
Lúc này, mặt trời đã lặn về Tây.
Theo thời gian, màn đêm dần buông xuống, tầm mắt dần mơ hồ không rõ.
Ánh chiều tà cuối cùng tan biển ở đường chân trời, cả vùng đất bị màn đêm bao phủ.
Thành Thượng Kinh ngày thường đèn đuốc sáng choang như ban ngày mà giờ lại tối đen như mực. Xung quanh im ắng vắng vẻ, gió mát cuốn đi cải khô nóng, xuyên tường qua hẻm. Xa xa dường như có tiếng oan hồn khóc lóc, khiến người ta sởn gai ốc.
Sau một ngày tìm kiếm, đã tìm được năm trăm mười hai người may mắn sống sót, đội ngũ cứu hộ đã lên tới một trăm hai mươi ba người. It cũng phải hai ba nghìn thi thể lạnh bằng được móc ra từ trong đống đổ nát, chất thành một đống, nhìn mà dựng hết tóc gáy.
Con số này đối với thành Thượng Kinh đã từng phồn hoa mà nói, thực sự nhỏ nhặt không đáng kể như muối bỏ biển mà thôi.
Trong đó, dân chúng may mắn sống sót phần lớn đều bị thương. Có người bị thương nhẹ ở cánh tay hoặc đùi, có người bị thương rất nặng, sốt cao không ngừng, tinh thần mơ hồ, đứng trên bờ vực sinh tử. Tỳ nữ hai phủ và phụ nữ trẻ em chủ động
băng bó vết thương.
“Hiếu Dư, ngươi cho người nhân lúc ban đêm đi đến chỗ này lấy lương thực, hành động bí mật một chút.”
Khương Bồng Cơ đưa tờ bản đồ cho Từ Kha. Việc này vốn là cô nên tự đi, chỉ là mỗi mình cô là có thể tìm kiếm cứu hộ trong đêm, hiệu suất của những người khác rất thấp, vì vậy không bằng phải một bộ phận đi
lấy lương thực, tạm thời giảm bớt lỗi lo thiếu lương thực, ổn định lòng người.
Phong Cẩn thấy Từ Kha đã mệt đến sắc mặt tái nhợt, ánh mắt còn lộ ra sắc xanh, bèn mở miệng nói: “Việc này hay là giao cho Cần đi.”
“Không cần, Hoài Du huynh trấn giữ ở đây, Kha còn chống chịu được” Từ Kha lấy lại tinh thần, cậu biết Phong Cẩn thời gian này cũng không được nghỉ ngơi mấy, anh bị chuyển thể từ sinh con hành hạ quá sức, sau xảy ra động đất lại thâu đêm không ngủ.
Cậu bây giờ chỉ có một mình, vợ ở Hà Gian xa xôi, Phong Cẩn lại có gia đình ràng buộc, không thể tùy tiện rời xa vợ con.
Vậy nên việc này giao cho cậu là hợp lý nhất.
Động đất đã qua mười canh giờ, Khương Hồng Cơ cũng không biết thành Thượng Kinh này còn bao nhiêu người may mắn sống sót, bao nhiêu người đang nằm chờ cái chết. Điều cô có thể làm chỉ là gắng hết sức tìm kiếm những người còn sống, đưa bọn họ đi chữa trị.
Khương Hồng Cơ giơ cây đuốc đơn giản lên, cô không sợ đường đêm nhưng mấy người phía sau lại không được.
“Còn ai sống sót không, sống thì đáp một tiếng!” “Ở đây còn người sống không?” “Chúng tôi đến cứu người, còn ai sống không?”
Đám người phía sau hổ một hồi, giọng nói đã khàn, cổ họng đau vô cùng. Để che giấu sự khác thường của bản thân, Khương Đồng Cơ cũng không ngăn bọn họ hô gào, chỉ tập trung tinh thần cao độ, tìm kiếm dấu vết sinh mạng.
Bỗng nhiên, Khương Bổng Cơ cất giọng nói khàn khàn lên: “Đợi đã... Đừng lên tiếng...”
Cô giơ tay ra hiệu bọn họ dừng gều gào.
Cả ngày nay, những người này nhìn cô như thần thánh, nhất cử nhất động của cổ bọn họ đều thấy. Lúc quan phủ không có hành động gì, thiếu niên này lại đứng lên cứu hộ, không từ bỏ một sinh mạng nào, việc này khiến vài thanh niên thật thà chất phác cũng phải cay mắt.
Khương Bồng Cơ nghe một lúc, phát hiện âm thanh phát ra ở dưới đống gạch vụn phía trước.
“Có tiếng trẻ con khóc..”
Mọi người lắng tai nghe, tiếng khóc đứt quãng kia quả thật là của đứa trẻ mới sinh.
Khương Bồng Cơ giẫm lên đá vụn, cơn đau từ lòng bàn chân truyền lên não.
Đống đổ nát sau động đất rất khó đi, giày của Khương Đồng Cơ đã hỏng từ lâu. Nếu không phải người xem livestream nhắc nhở, cô thậm chí không ý thức được, hai bàn chân trần bị đã vụn đá sắc nhọn đâm cho chảy máu.
Sau khi trở về, cô cho người lấy vải thổ quấn thành từng lớp lên chân cho dễ dàng đi lại.
Những vết thương ở lòng bàn chân chưa kịp xử lý, máu thịt mài rách và vải thô dính lại với nhau, nếu xé ra còn có thể mang theo một lớp da.
“Mọi người đi chỗ này, cả chỗ này nữa, tìm kiếm hai nơi, vạch hết đá vụn ra.” Khương Hồng Cơ phân đội ngũ xong, một người giơ ngọn đuốc lên soi sáng, những người khác thì miệt mài làm, ngày hôm nay cũng không biết đã rơi bao nhiều mồ hôi, uống bao nhiêu bát nước muối rồi.
Phân chia xong, Khương Hồng Cơ dùng sức dọn xà nhà gỗ đè phía trên ra.
Cả ngày nay, lòng bàn tay cô đã không còn chỗ nào lành lặn, máu thịt trộn lẫn với tro bụi, tích hết lớp này đến lớp khác.
Sau khi dọn xong một đống gạch, Khương Hồng Cơ nhận lấy cây đuốc. Mọi người vừa nhìn đã thấy phía dưới có một phụ nữ đang nằm co quắp, hai chân và đùi cô đã bị xà nhà đè nát, chỉ có sống lưng là còn quật cường lối lên, trán dựa vào nền đất, hai cánh tay khom khom như đang ôm thứ gì đó trong lòng, máu tươi chảy ra xung quanh thành một mảng sẫm, mùi máu tanh nồng nặc phiếu tán theo gió.
Đứa bé yếu đuối khóc tôi kia đang nằm dưới cơ thể của người phụ nữ này.