Khương đồng Cơ để cả mấy chục tấn lương thực trong “kho lương, chỉ dựa vào ba mươi người Từ Kha mang tới thì hoàn toàn không thể chở đi hết trong một lần.
Cậu ta dứt khoát lấy trước một nửa xe lương thực, nửa còn lại chở dược thảo trong kho dược liệu và một số đồ vật Khương Bồng Cơ dặn dò. Từ Kha thứ chọc chọc mấy cái bọc lớn kỳ quái, với kiến thức của cậu nhất thời cũng nhìn không ra nó làm bằng chất liệu gì.
Nhưng dựa vào xúc cảm lúc nãy thì thứ bên trong mấy bao lớn này có lẽ là loại bột gì đó. “Giống giống vôi.” Có người nhỏ giọng nói: “Chỉ là chưa bao giờ nhìn thấy loại túi này”
Người hầu tất nhiên chưa bao giờ thấy loại túi này, vì đây là túi giấy công nghiệp. Khương Đồng Cơ cân nhắc đến việc hoả táng sẽ bị ngăn cản, chỉ đành chôn thi thể. Đã vậy, cô chắc chắn phải làm tốt công tác chuẩn bị để phòng ô nhiễm đất, ngay cả nơi chôn xác cũng phải thận trọng cân nhắc.
Lướt lướt trong cửa hàng đơn sơ của hệ thống, chỉ thấy vài thứ có thể tiêu độc. Không còn cách nào khác, cô đành đổi mấy bao với cứu cánh.
Theo như cô biết, thời đại này đã có sự tồn tại của vôi, các gia đình thỉnh thoảng sẽ dùng để phòng ẩm mốc và chống muỗi, xây mộ cũng sẽ rải một lớp vôi ở nền móng... Chỉ có một thứ khác người là túi giấy công nghiệp đựng vôi.
Nhưng chuyện này cũng dễ giải quyết, dù sao phường giấy của Liễu phủ đã có kỹ thuật làm giấy thành thạo.
Trong ngành làm giấy, Liễu phủ chính là người khổng lồ, đúng sai cô toàn quyền quyết định.
Quan trọng hơn là Từ Kha sẽ không lấn cấn dài dòng chuyện này.
Vôi?
Từ Kha nhíu mày, nhưng cũng không có nghi ngờ gì.
Vì lý do an toàn, đoàn người đẩy xe theo đường cũ trở về ngay trong đêm. Nguy hiểm do động đất gây ra hiện nay chỉ vừa mới bắt đầu, triều đình còn chưa có bất kỳ công tác cứu trợ nào, dân chúng sống sót rơi vào lầm than. Trong tình hình này bọn họ có trở thành bạo dân, cướp bóc giết người cũng chẳng phải điều kỳ lạ.
Tuy đoàn người đã cố tình né tránh, nhưng bọn họ vẫn quá xui xẻo. Từ xa đã nghe thấy tiếng hô hào cùng ánh lửa chập chờn trong đêm vô cùng ghê rợn.
“Ma trơi... kia là bóng ma!”
“Bóng ma?”
Nhìn lướt qua không ít người còn cho rằng những bóng đen chập chờn ánh lửa kia là ma quỷ, tiếng la hét sợ hãi vang lên khắp nơi, nỗi kinh hoàng bao trùm lấy đoàn người.
Từ Kha thấy thế thì sẩm mặt, thấp giọng quát: “Tất cả câm miệng! Mở to mắt ra, bọn họ đều là người, không phải ma!”
Thanh âm nghiêm túc mang khí thế bức người khiến đám đầy tớ sợ tới cứng họng, thậm chí không dám thở quá mạnh.
Giọng Từ Kha trở nên mềm mỏng: “Người đọc sách không tin chuyện yêu ma quỷ quái. Đừng sợ, bọn chúng đều là người”
Tất cả mọi người đều căng thẳng, cổ họng không ngừng nuốt nước bọt.
Nhiệt độ tối nay rất khổ nóng, giờ lại căng thẳng như thế, trong chốc lát trán mọi người đã rịn mồ hôi, lòng bàn tay ướt đẫm.
Từ Kha bình tĩnh hạ giọng nói: “Đừng lên tiếng, tất cả ngồi xuống trốn.” Ánh lửa xa xa đang ngày càng gần, đốm lửa như hạt đậu nay đã dần dần to lên.
Trồng phương hướng có lẽ bọn họ cũng chuẩn bị vào thành.
Thành Thượng Kinh nhìn như nguy nga tráng lệ, nhưng trải qua mấy trăm năm mưa gió đã trở nên yếu ớt. Trận động đất này lại khiến tường thành đổ sụp hư hại không ít, binh lính thủ vệ cũng không thấy bóng dáng. Cửa thành đồ sộ này đã vỡ thành mấy mảnh, nhìn như lung lay muốn sập.
Một ít dân chúng may mắn còn sống sót vì sinh tồn đã thu dọn đồ đạc trốn khỏi thành.
Lúc này dân chúng trốn đi còn không kịp, ai lại chủ động vào thành chứ?
Từ Kha nhíu mày, đang đoán xem đám người kia có phải đội ngũ cứu trợ triều đình phải xuống hay không.
Nếu đúng là vậy thì dân chúng Thượng Kinh có hi vọng rồi.
Mười lăm phút sau, Từ Kha phải từ bỏ suy đoán trong đầu.
Đoàn “bóng ma” kia có rất nhiều người, trời quá tối, Từ Kha cũng không đoán nổi số người cụ thể.
Nghiêng tại lắng nghe, bước chân của bọn chúng vững vàng ổn trọng. Không một ai nói chuyện, chỉ có tiếng bước chân cùng tiếng bánh xe lăn đều.
Từ Kha đã sớm sai người đẩy mười mấy cái xe vào chỗ khuất, bọn họ cũng cẩn thận nằm ở nơi khuất bóng. Ánh trăng hôm nay mở ảo, nếu không có chuyện ngoài ý muốn thì đám người kia sẽ không phát hiện ra bọn họ. Thế nhưng
tâm lý Từ Kha mạnh, không có nghĩa đồng đội cũng có trái tim cứng rắn như cậu.
Người đọc sách không tin vào yêu ma quỷ quái, nói thì nói như thế, nhưng bẩm sinh nhân loại luôn sợ hãi thứ bản thân không biết.
Khi người ta gặp hiện tượng không giải thích nổi, thường quy kết cho yêu ma quỷ thần, trí tưởng tượng vô cùng bay xa.
Đám người kia đi trên một con đường nhỏ, khoảng cách hai bên vô cùng gần. Thấy thế, sắc mặt Từ Kha trở nên vô cùng nặng nề, đám người sau lưng cậu đều căng như dây đàn, có một người thậm chí chân tay run rẩy, vừa buông lỏng một mùi khai liên xộc lên.
Từ Kha liếc cậu ta một cái, cũng không nói gì thêm. Nhưng người tính không bằng trời tính, Từ Kha cuối cùng vẫn bị đồng đội ngu hai.
Ngay lúc đám người kỳ lạ kia đi được nửa đường, một tên đầy tớ đang núi phía sau vẻ mặt bỗng trở nên nhăn nhó dữ tợn, trong miệng phát ra vài tiếng cầu cứu đau đớn, cánh tay phải quơ không ngừng, mơ hồ có thể thấy một thứ gì đó dài dài trong không trung bị quăng qua quăng lại, nhìn kỹ một chút liền phát hiện là một con rắn.
“Rắn... có rắn... “
Tiếng hát của người này làm kinh động tới tất cả mọi người. Trong nháy mắt đoàn người của Từ Kha loạn cả lên, không ít đầy tới đang nằm dưới đất trốn cũng hết hồn nhảy dựng lên, nhanh chóng tránh khỏi tên bị rắn cắn. Cứ như vậy tiện thể làm kinh động tới đoàn người lại lịch bất minh kia.
“Ai ở đó?”
Từ Kha cảm giác nặng nề, thầm nghiến răng nghiến lợi, ra ngoài cậu bước bằng chân nào mà số xui xẻo như chó gặm vậy!
Tình cảnh cậu không muốn thấy nhất đã xảy ra, đoàn người lại lịch bất minh kia đã cẩm thương vấy bọn họ lại.
Những ngọn lửa không ngừng múa may, thỉnh thoảng phát ra tiếng nổ nhỏ, Từ Kha bị người ta kề dao vào cổ, tính mạng đã thuộc về kẻ khác.
Cậu thầm hít sâu một hơi, đè nén những suy nghĩ lung tung xuống, sống lưng trở nên thẳng tắp, bộ nho sam nhiễm máu khiến cậu trở nên kiên cường hơn.
“Bắt tất cả những tên lén lút khả nghi này lại”
Không biết là ai ra lệnh, đám người cầm thương liền chuẩn bị bước lên trói người.
“Đợi đã!” Song phương vào thế giằng co, Từ Kha không sợ uy hiếp đưa tay ngăn cản, vô cùng tỉnh táo mở miệng: “Động đất khiến Thượng Kinh trở nên hoang tàn, mười người sống không được một. Tại hạ nghe lệnh vận chuyển lương thực và thuốc men, chuyện này liên quan tới tính mạng vô số dân chúng, không thể chậm trễ, mong các vị tráng sĩ châm chước. Vừa rồi phát hiện các vị nhưng vì để tránh hiểu lầm không đáng có nên mới tránh đi. Nếu các vị không tin, tại hạ nguyện ý đi cùng các vị. Chỉ là trong rừng nhiều rắn, côn trùng, chuột, kiến, có một người vận chuyển lại không cẩn thận bị rắn cắn, không biết có thể cứu cậu ta được không?”
Đám người kia nhìn nhau khó xử, không biết xử lý đoàn người Từ Kha thế nào.
Bọn họ di chuyển trong đêm vốn đã mỏi mệt nên mới nhất thời thả lỏng, không ngờ lại không phát hiện ra nhóm người này “mai phục” ở khoảng cách gần như vậy.
Nếu những người này có ác ý, bọn họ nhất định trở tay không kịp.
Tên nho sinh te tua trước mắt dường như là người đứng đầu, đối mặt với mười mấy ngọn thương sắc bén mà sắc mặt vẫn không đổi, không những không bị bọn họ hù dọa mà còn nói năng rành mạch bình tĩnh muốn bọn họ cứu người, người này đúng là dị nhân.