Vầng trăng tròn trên cao bị che phủ bởi một lớp mây mờ xám xịt, ánh trăng mông lung ảm đạm.
Ngoài thành Thượng Kinh.
Tiếng xẻng đào đất vang lên không dứt, từng xẻng từng xẻng đất bị hất lên trên, ai không biết còn tưởng mấy tên chết tiệt nào đang đào mộ tổ nhà người ta lên. Dưới sự nỗ lực của cả trăm người, trên mặt đất đã có một cái hố to vĩ đại, bên mép hố là những đống đất cao.
“Sâu từng này là đủ rồi, đào rộng ra đi.”
Nếu đào nông thì không chừng một cơn mưa to trút xuống cũng đủ xói sạch đất đi, để lộ thi thể phía dưới ra. Nếu đào sâu quá thì lại tốn công sức, thời gian của bọn họ có hạn, không lãng phí được.
Khương Bồng Cơ đứng trên xé túi vôi, hai tay quấn một lớp vải rồi cầm gáo múc một gáo vôi ra.
“Rắc kỹ một lớp bột này dưới đáy hố, sau đó rải một lớp đất lên. Cẩn thận một chút, làm cái này rất dễ bị bỏng.” Mấy trăm người cũng nhau làm việc, tốc độ cũng nhanh hơn nhiều, chưa đến nửa đêm đã đào xong một cái hố lớn.
Khán giả xem livestream nén nỗi sợ hãi xem cả một đêm, nghĩ đến cái hố to như vậy để chôn thi thể lập tức cảm thấy lạnh cả sống lưng.
Để làm dịu đi bầu không khí căng thẳng, không ít người comment đùa vui, nhưng chẳng hiệu quả mấy.
Thời gian dần dần trôi đi, từng cái xác một được đưa xuống hố, Khương Bồng Cơ im lặng nhìn cảnh tượng này, những người khác cũng không lên tiếng.
Ánh mặt trời buổi sớm xuyên qua kẽ lá, chiếu xuống mặt đất tạo thành những vệt loang lổ, cảnh tượng trong hố nhìn rõ mồn một.
Không nói đến những cấm quân, cho dù là bộ khúc của cô cũng không nhịn được ôm bụng nôn ọe, một số người quỳ trên đất mắt đỏ hồng. Một đêm không ngủ, giờ phút này không một ai dám kêu mệt, tất cả đều trầm lặng nhìn những thi thể trong hố, ngẩn ngơ một lúc lâu.
Bọn họ chỉ nghe thấy giọng nói nghèn nghẹn của Khương Bồng Cơ: “Lấp đi thôi… một cái hố này chưa chôn hết được…”
Nói rồi cô cầm xẻng lên, xúc đất hất vào trong hố, lúc này mọi người mới tỉnh ra, máy móc làm theo mệnh lệnh của cô. Sau khi lấp một lớp đất lên lại cẩn thận rắc thêm một lớp vôi rồi mới tiếp tục lấp đất.
Đắp thành một cái mộ thật cao, đầm chặt đất để tránh thú rừng hoặc chim hoang đói đào mồ lên ăn xác.
Sau đó dựng một cái bia không tên lên.
“Mọi người cũng mệt mỏi cả đêm rồi, chúng ta rửa ráy tay chân mặt mũi ăn chút gì đó trước đã, nghỉ ngơi hai canh giờ rồi lại thay ca.”
Ánh nắng buổi sớm như thể một lớp cát vàng đẹp đẽ lóa mắt, đội cấm quân và bộ khúc thức trắng đêm xử lý thi thể đã cảm thấy mắt mình khô mỏi, cơn buồn ngủ ập đến, mí mắt chỉ hận không thể dính vào nhau.
Lúc trước thần kinh căng thẳng, giờ thả lỏng rồi ai nấy đều buồn ngủ rũ rượi.
Nhưng so với buồn ngủ thì việc lấp đầy cái bụng rỗng vẫn quan trọng hơn.
Hai thùng cháo lớn cùng với những cái bánh bao nóng hổi nghi ngút khói, ngửi mùi trong không khí thôi cũng đủ khiến bụng người ta sôi sùng sục.
Đúng là đói lả cả người rồi.
Mọi người xếp hàng rửa tay sạch sẽ, nhận phần cháo và bánh bao của mình rồi tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống, cắm cúi ăn.
Cấm quân còn ăn từ tốn, bộ khúc của Khương Bồng Cơ thì cứ như thể mấy năm rồi không ăn cơm, có người ăn nhanh quá suýt nữa thì nghẹn.
Để hội họp với Khương Bồng Cơ nhanh nhất có thể, bọn họ phải hành quân gấp rút dưới yêu cầu của Kỳ Quan Nhượng, cộng cả đêm qua thức trắng thì bọn họ đã ba ngày hai đêm không ngủ, quầng thâm dưới mắt mọi người đều đen sì, bây giờ được ăn bánh bao và một bát cháo nóng thì lập tức cảm thấy cả người ấm hẳn lên.
Ăn no rồi, tay chân cũng ấm lên, không ít người cứ thế ngồi dựa vào gốc cây mà ngủ.
Khương Bồng Cơ thấy thế thì vui mừng, cẩn thận ăn sạch phần ăn của mình.
Có sự giúp đỡ của một nghìn cấm quân và một nghìn bộ khúc, hiệu suất của việc cứu hộ tăng lên nhanh chóng, càng ngày càng có nhiều người bị thương được đưa đến lều trại chữa trị. Nhiều nhất vẫn là thi thể, thời tiết bây giờ đã bắt đầu nóng, những thi thể tìm thấy dưới những đống đổ nát được đưa thẳng ra ngoài thành để chôn cất.
Nếu phát hiện ra xác động vật phải lập tức mang đi thiêu, xung quanh lều trại phải quét dọn đúng giờ, rắc vôi.
“Đây là cái gì?”
Phong Cẩn nhìn món đồ có tạo hình kỳ quái, không chỉ anh mà đám người Kỳ Quan Nhượng cũng được nhận.
“Khẩu trang.”
Khương Bồng Cơ cau mày, thứ này là do khán giả nhắc cô làm.
Thời đại của cô không có cái thứ khẩu trang này, hoặc phải nói là nó đã bị đào thải trong quá trình phát triển mấy nghìn năm, trở thành một món đồ cổ trong sách lịch sử.
“Cái này có tác dụng gì?”
Phong Cẩn ngắm cả nửa ngày vẫn không biết nên dùng thế nào, bảo giống khăn thì không giống,
bảo là mạng che mặt thì lại bé quá.
“Dùng để che mũi miệng, bốn cái dây này dùng để cố định sau gáy. Đa số dịch bệnh đều xâm nhập thông qua miệng mũi, nếu dùng cái này che lại, cộng thêm chú ý trong ăn uống có lẽ có thể giảm bớt dịch bệnh phát sinh.” Khương Bồng Cơ giải thích một hồi, sau đó làm mẫu cách sử dụng khẩu trang.
Phong Cẩn nghe vậy cũng cảm thấy có lý.
“Đây cũng là một thứ hay, còn có thể ngăn mùi khó chịu nữa.”
Những thi thể chồng chất như núi đã được xử lý rồi, nhưng trong khu vực người bệnh thi thoảng cũng có những người bị thương nặng không cứu được bị đưa ra ngoài.
Không khí luôn tràn ngập mùi máu tanh nồng, sau khi đeo khẩu trang vào thì khá hơn một chút.
Khương Bồng Cơ nói xong rồi tháo khẩu trang ra, thực tế thì cái cửa hàng của hệ thống đúng là vô dụng, ngay đến cái khẩu trang cũng không mua được.
Cô bảo mấy tỳ nữ chọn loại vải thoáng mát, chồng ba lớp rồi khâu lại với nhau, làm mấy cái, đeo cái này trời nóng cũng không quá khó chịu. Nhưng vải có hạn, khẩu trang làm ra đành để cho mấy người quan trọng dùng trước.
Dùng xong có thể cho vào nước đun sôi lên, hong khô rồi lại dùng tiếp.
Chỉ có một điều đáng may mắn ở đây đó là đã qua nửa ngày thứ hai sau trận động đất, nhưng ngoại trừ những người bị thương hôn mê thì không xuất hiện triệu chứng của bệnh dịch.
Tuy nói vậy song Khương Bồng Cơ cũng không thể yên lòng quá sớm, vẫn phải đề phòng chu đáo.
Nhìn cái cửa hàng đáng thương, cô lại âm thầm lôi hệ thống ra chửi cho một chập.
Rác rưởi!
Hệ thống bị giam cầm nghe thấy cô tức giận quát mắng liền cười lạnh.
Trách nó được à?
So với cái hệ thống vô dụng, các khán giả trong kênh livestream đáng yêu hơn nhiều, nghe nói Khương Bồng Cơ đang phát sầu vì dịch bệnh, mọi người tụ họp lại nghĩ cách. Ba cây chụm lại nên hòn núi cao, một trăm năm mươi nghìn khán giả tụ với nhau đúng là nghĩ ra cách thật.
[Đại Táo Đỏ]: Streamer ơi, em đột nhiên nhớ ra trước đây từng đọc một bộ tiểu thuyết xuyên không vào triều Thanh, nữ chính chữa bệnh dịch cho Tứ A Ca dùng rễ cỏ lau đun lấy nước, tuy rằng không biết cái thứ này có đáng tin hay không, nhưng có thể để người ta uống nói không chừng có tác dụng phòng tránh đấy.
[Lục Thần Hoa Lộ Sương]: Gì cơ, tiểu thuyết mạng mà cũng tin được à?
[Lấy Cái Ví Dụ]: Ừ, rễ cỏ lau đun lấy nước có tác dụng thanh nhiệt sinh tân, chống nôn lợi tiểu, chủ trị sốt cao thiếu nước, dạ dày nóng nôn mửa, phổi nóng ho khan, viêm phổi tiêu đờm… nội dung trên đều lấy từ Baidu. Sợt cái là biết, sớt xong toát mồ hôi, hóa ra rễ cỏ lau tốt thế. Rất nhiều dịch bệnh đều có triệu chứng không ngừng nôn mửa, tiêu chảy khó cầm… có lẽ… có tác dụng?
[Pin Hai Con Hươu]: *Chống cằm*, cầu đại thần đông y ra tay, bây giờ Streamer rất cần sự giúp đỡ đó.
Khương Bồng Cơ nhìn thấy bình luận này thì khẽ thở dài.
Có đại thần cũng vô dụng, thiếu thốn thuốc men mà.
Dược liệu trong cửa hàng của hệ thống toàn những loại thường thấy, quý hơn một tí cũng không mua được.
May mắn là người đàn ông trung niên hôm trước được cứu ra khỏi đống đổ nát chính là thầy thuốc. Ông ta bị thương không nặng, bây giờ đã thay thế tỳ nữ trong phủ trở thành bác sĩ điều trị trong khu lều của những người bị thương, dược liệu tìm được từ các tiệm thuốc chủ yếu đều được ông dùng cứu người.
Khương Bồng Cơ nhìn đống dược liệu lèo tèo trong cửa hàng hệ thống, quyết định tiếp thu ý kiến của khán giả, đổi một ít ngải cứu và rễ cỏ lau.
Ngải cứu có công dụng ức chế sát thương đối với rất nhiều vi khuẩn và mầm bệnh, đây đúng là thứ tốt để khử trùng.
Còn rễ cỏ lau sao… cứ để đấy đã, lo trước khỏi họa.