Quả không ngoài dự đoán, Phong Cẩn vẫn đi tìm Kỳ Quan Nhượng tính sổ.
Chẳng qua văn nhân, đặc biệt là kiểu văn nhân thông minh, thì cách thức tính sổ của bọn họ không phải là xắn tay áo lên đánh một trận.
Khương Bồng Cơ nhìn trái rồi lại nhìn phải, thấy Phong Cẩn và Kỳ Quan Nhượng mỗi người ngồi một bên đánh võ mồm với nhau, không ai chịu nhường ai, không khí trong lều đều tràn ngập mùi thuốc súng vô hình. Cô thầm trợn mắt, nói một câu với khán giả đang xem livestream.
[Streamer V]: Cá không, hai cái vị này đều là ông bố cuồng con gái? Cãi nhau mà cũng nho nhã thế này, tôi đúng là được mở rộng tầm mắt.
Rõ ràng cô mới là người khơi mào cuộc chiến này, thế mà lúc to chuyện lại phủi sạch sẽ, làm như không liên quan.
Streamer mặt dày vô sỉ thế này quả đúng là bông hoa lạ trong giới Streamer.
[Kẹo Bạc Hà Không Đường]: Cuồng con gái không đáng sợ, đáng sợ là người ta còn có đầu óc. Vừa nãy tôi còn tưởng hai người này đang vui vẻ nói chuyện đấy. Xem các đại thần trong kênh livestream giải thích mới biết hóa ra là bọn họ đang mắng nhau. Văn nhân thời cổ đại thật đáng sợ, cãi nhau mà cũng nho nhã như vậy.
[Đại Đao 40 Mét]: Nho nhã không đáng sợ, đáng sợ là nghe mà không hiểu, còn tưởng người ta đang khen mình cơ, đấy mới gọi là xấu hổ.
[Đại Táo Đỏ]: Mấy người không cảm thấy Streamer mới là người xấu xa nhất ở đây à? Chuyện này rõ ràng là cô ấy châm ngòi thổi lửa trước mà.
Khương Bồng Cơ chống cằm, dù là Kỳ Quan Nhượng hay Phong Cẩn cũng không thể chủ động chạy đến cãi nhau với cô được, đánh nhau thì lại càng không thể thắng được cô.
Giằng co nửa ngày, hai bạn bất phân thắng bại rất ăn ý chọn đình chiến, pha trà thưởng thức, không thấy một tí hơi chiến tranh lúc nãy đâu cả.
Khương Bồng Cơ trợn ngược mắt lần thứ hai… Thật không hiểu nổi cái cách cãi nhau của văn nhân mấy người.
Kỹ thuật chữa bệnh ở thời cổ đại rất lạc hậu, người bệnh lại nhiều, thầy thuốc không thể quản hết được. Rất nhiều người bị thương quá nặng không chịu đựng nổi nữa, chết mà không cam tâm, những người bị thương nhẹ hơn lại nhanh chóng khỏi bệnh, chuyện đi lại không thành vấn đề.
Mấy ngày sau, chôn cất những người bệnh đã qua đời xong xuôi, Khương Bồng Cơ hạ lệnh nhổ trại lên đường.
Khương Bồng Cơ cưỡi Đại Bạch, chân đi guốc gỗ mát mẻ, đi trước mở đường. Theo sau là mấy chiếc xe ngựa, trong xe chứa lương thực thuốc men và chở những người bị thương tương đối nặng, những người khác có thể cưỡi ngựa thì cưỡi ngựa, không cưỡi ngựa được thì đi bộ.
Dân chúng thu dọn hành lý xong đi theo sau đoàn người, Khương Bồng Cơ phái hai phần ba bộ khúc và cấm quân để bảo vệ bọn họ.
Mạnh Hồn dẫn theo lính trinh sát lên trước dò đường, cứ mười lăm phút lại quay lại báo cáo một lần.
Phong Cẩn cưỡi một con ngựa màu đỏ mận chạy lên trước hỏi Khương Bồng Cơ.
“Nghe bộ khúc bên quận Phụng Ấp nói, bên đó đã xuất hiện người chết vì bệnh dịch, Lan Đình có cần cân nhắc chuyện đổi tuyến đường đi vòng đến huyện Tượng Dương không? Dân chúng theo sau dù sao cũng không thích hợp đi qua khu vực có dịch bệnh, nếu như bị nhiễm bệnh thì không biết lại có bao nhiêu người chết nữa.”
Khương Bồng Cơ cũng hiểu, thời đại viễn cổ không có thuốc đặc trị, bệnh dịch là thứ cực kỳ đáng sợ, một lần phát dịch là lại cướp đi vô số sinh mệnh.
Cô gật đầu: “Thay đổi tuyến đường đến Tượng Dương, thu xếp cho dân chúng ổn thỏa trước đã rồi chúng ta đến quận Phụng Ấp và các nơi khác sau.”
Sau khi thiên tai ắt có dịch bệnh, đó là bởi vì không làm tốt công tác vệ sinh phòng dịch.
Khương Bồng Cơ hành động kịp thời, chôn cất những thi thể rồi rải vôi bột lên, giảm khả năng thi thể phân hủy ô nhiễm đất đai.
Dọn dẹp sạch sẽ nơi ở, tất cả đồ vật của người bệnh và người bị thương đều dùng nước ngải cứu để tiêu độc, cộng thêm ông trời cũng nể mặt nên ở Thượng Kinh không xảy ra dịch bệnh. Nhưng bên Phụng Ấp lại không như thế, theo những gì mà bộ khúc cứu hộ bên đó thuật lại thì không ít thi thể đều phơi thây ngoài đường, thứ nước phân hủy từ thi thể có mặt khắp nơi. Chó mèo hoang ăn xác chết, cuối cùng không chỉ dòng sông bị ô nhiễm, ngay cả nước sinh hoạt của người dân cũng không còn sạch nữa.
Trong tình hình như thế còn thêm nắng nóng mùa hè đổ xuống, dịch bệnh không phát sinh mới lạ.
Khương Bồng Cơ chỉ có thể ra lệnh cho tất cả bộ khúc phải cẩn thận, đồ ăn thức uống mỗi ngày đều phải chú ý, nước ngải cứu và nước từ rễ cỏ lau lại càng liên tục không ngừng. Chỉ có giữ được mạng sống của mình, bọn họ mới có thể cứu được nhiều người hơn nữa.
Từ Kha cau mày, lên tiếng bổ
sung thêm: “Thế thì lang quân nhớ viết văn thư gửi cho các huyện lệnh hoặc huyện trưởng khác, thông báo với cả Quận thủ quận Phụng Ấp một tiếng. Bằng không, lang quân dẫn theo mấy nghìn bộ khúc chắc chắn sẽ khiến bọn họ nghi ngờ và hoang mang.”
Khương Bồng Cơ hiện giờ chỉ là huyện lệnh huyện Tượng Dương, không phải Quận thủ quận Phụng Ấp, trên lý thuyết thì không thể chạy loạn ngoài địa bàn của mình được.
“So ra thì tình hình của huyện Tượng Dương còn đáng lo hơn.” Kỳ Quan Nhượng nhàn rỗi lên tiếng tham dự vào cuộc nói chyện, vẻ mặt anh ta nghiêm túc: “Huyện Tượng Dương cũng nằm trong phạm vi của trận động đất, lúc động đất xảy ra nơi đó không có người dẫn dắt, nói không chừng đã sớm loạn lên rồi, lại càng không biết tình hình bên đó như thế nào. Nếu như cũng xảy ra dịch bệnh, Lan Đình sẽ phải bận rộn đấy.”
May là huyện Tượng Dương đất rộng người thưa, cho dù dân chúng có thương vong nặng nề thì cũng không thể xảy ra dịch bệnh ở quy mô lớn.
Kỳ Quan Nhượng bình tĩnh nghĩ, trong đôi mắt đen thẫm mang theo sự lạnh lùng khiến người khác rùng mình.
“Ta đã phái một tiểu đội đến huyện Tượng Dương điều tra tình hình rồi, chắc hai ngày nữa là có tin tức.”
Đương nhiên Khương Bồng Cơ cũng nghĩ đến vấn đề này, cô đã chuẩn bị trước rồi.
Nói thật, có một vị chủ nhân tương lai đáng tin thế này, đám Từ Kha cảm thấy rất nhẹ nhàng. Một vị chủ nhân như thần bao giờ chẳng tốt hơn một vị chủ nhân như heo… Nếu cô có thể sửa được cái tính xấu đó thì càng hoàn hảo hơn.
Trong khi Khương Bồng Cơ dẫn theo gần hai mươi nghìn người đi về phía huyện Tượng Dương thì Vệ Từ đang ngã bệnh giữa đường. Anh sốt cao hai ngày trời, thiếu chút nữa thì hỏng cả đầu.
“Khụ khụ khụ…”
Gương mặt tinh xảo trở nên gầy gò trong cơn bệnh, nhưng mỹ nhân thì vẫn cứ là mỹ nhân, cho dù có đau ốm thì vẫn xinh đẹp khiến người ta ngẩn ngơ. Vệ Từ chật vật ngồi dậy, uống hết bát thuốc đen sì, buồn nôn đến mức suýt nữa ọe hết ra.
“Ôi, thật không biết huynh vội vàng cái gì nữa.” Trương Bình bất lực đỡ anh nằm xuống rồi bảo thư đồng lấy ít mứt đến: “Từ hôm động đất ấy, ta vẫn luôn cảm thấy huynh đang giấu giếm chuyện gì đó trong lòng. Huynh vội vàng lên đường bất kể đêm ngày, căn bản là không quan tâm đến bản thân, giờ thì đổ bệnh ra rồi đấy.”
Vệ Từ cảm thấy cả người nóng hừng hực, cơn sốt cao vẫn không hạ, ngay đến cả người ngồi trước mặt cũng mơ hồ.
“Hy Hành, Từ không sao…”
Trương Bình chép miệng: “Còn bảo không sao, nếu cứ sốt thế này có khi đầu huynh chín luôn bưng lên bàn ăn được rồi đấy.”
Nếu lần này anh ta không đi cùng Vệ Từ thì ai biết được cái vị này có đổ bệnh mà chết ở cái góc hoang vu nào đó luôn rồi không?
Anh ta chưa từng gặp ai không biết quý trọng bản thân mình như thế cả.
Vệ Từ vốn đã chẳng khỏe mạnh gì, bây giờ lại còn làm bậy như thế này, chẳng phải là đang tìm đường chết sao.
Anh vẫn còn đang sốt cao, hơi thở cũng nóng rực, bây giờ ngay đến ngủ Vệ Từ cũng không dám. Vừa nhắm mắt lại là những cơn ác mộng lại nhào đến khiến anh vô cùng mệt mỏi, bệnh tình chẳng những không tốt lên mà còn chuyển biến xấu đi.
Với tình trạng bây giờ, Trương Bình sẽ không cho phép Vệ Từ tiếp tục lên đường, hai người và một người hầu dứt khoát tá túc nhờ một nhà dân.
Ngày hôm sau.
Trương Bình nghe nói bên ngoài có một vị hòa thượng đến hóa duyên, hình như cũng muốn xin tá túc lại, chủ nhà đang từ chối khéo, bảo là đã hết phòng thừa rồi.
“Lão nạp mạo muội hỏi một câu, trong nhà thí chủ có một thanh niên họ Vệ đúng không?”
Trương Bình đang sắc thuốc, nghe thấy vị hoà thượng ở ngoài đang cười hỏi chủ nhà, thần kinh của anh ta lập tức căng lên.
Một lão hòa thượng?
Tìm Vệ Từ?