Làm việc chăm chỉ, tăng ca điên cuồng, không đòi tiền lương, nhân viên đã nhà giàu lại còn đẹp trai nữa, ship cho bọn họ một tá đi!
Đám người xem lại nhao nhao lên.
Cường hào ác bá còn có lương tâm hơn Streamer!
Ít ra người ta còn trả lương, Streamer thì một xu cũng không trả.
[Streamer V]: Ô xem mấy người nói kìa, tôi cho họ nhà rồi đấy thôi, chưa kể lương thực của cả huyện cũng do tôi cung cấp.
Cô vừa nói xong đã có tiểu thiên sứ phẫn nộ đáp trả.
[Lão Đại Đồ Mi]: Ha ha, một căn nhà ba xu, lương thực cũng là đổi được, Streamer cừ quá cừ quá nà nà nà!
Mặc dù bị đá đểu như vậy, nhưng Khương Bồng Cơ là ai kia chứ, trình độ như thế này chưa là gì đối với cô.
Khương Bồng Cơ rất hào phóng mà nói: “Trước khi lô hàng thủy tinh này được bán ra, tạm thời lò nung sẽ không làm thủy tinh nữa. Dù sao thì hiếm mới quý, phải khống chế số lượng một cách nghiêm ngặt. Nhưng giờ có thể bắt tay vào nghiên cứu làm các vật khác... Ừm, mọi người đều là người một nhà cả, ta bạc đãi ai cũng được chứ mọi người thì không. Sau khi làm xong chuyện này, mọi người có muốn cùng ta tới lò chọn một bộ không?”
Đừng nhìn thủy tinh giá cả đắt đỏ, nhưng người trong nhà đều biết chuyện, cô cũng không phải người hẹp hỏi, có phúc thì cùng hưởng thôi.
Vốn Liễu Xa chỉ định ở lại huyện Tượng Dương hai ngày thôi, nhưng vì thủy tinh mà kéo dài thành ba bốn ngày.
Lò nung làm việc gấp rút một ngày một đêm, đống thứ phẩm đều bị đào thải toàn bộ, thống nhất sẽ mang đi tiêu hủy. Bộ ấm trà thủy tinh nào có chất lượng đạt tiêu chuẩn đều được đóng gói cẩn thận trong hộp lót vải gấm. Đúng như lời phàn nàn của Khương Bồng Cơ, thủy tinh rất dễ vỡ, phải nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa, lỡ tay một cái là đi toi mấy chục nghìn quan tiền nên phải đóng gói thật cẩn thận, vỡ một cái thì ai đền nổi?
Dù đám người xem giễu cợt cô quá vô liêm sỉ, nhưng phải thừa nhận một điều rằng, bất kể nguyên liệu rẻ mạt thế nào nhưng trên thị trường, bộ ấm chén thủy tinh đúng là có cái giá mấy chục nghìn quan tiền thật...
Nói cách khác, đồ quý giá như thế mà chủ công của họ mang tặng như tặng bó rau thế sao?
Ba người bị tin giật gân này làm loạn hết đầu óc, chỉ biết cảm ơn theo bản năng.
Khương Bồng Cơ chỉ ừ một tiếng rồi đổi đề tài.
“Mà này, canh táo đỏ nấm tuyết tệ lắm à?”
Canh táo đỏ nấm tuyết trước mặt ba người vẫn còn nguyên, đã nguội cả rồi.
Nội viện nhà Phong Cẩn.
Không biết Trường Sinh giống mẹ hay giống cha, mới bé tẹo mà đã biết làm khổ người khác rồi.
“Nha... nha...”
Bé bập bẹ những tiếng vô nghĩa, dùng cả tay cả chân vùng vẫy. Dưới sự nỗ lực không ngừng nghỉ, thân hình mập mạp của bé lăn nửa vòng úp sấp xuống, đôi chân nhỏ lại quẫy đạp như muốn lật mình về tư thế nằm ngửa lần nữa.
Ngụy Tĩnh Nhàn ngồi bên cạnh dịu dàng giúp bé lật người lại, tiện cho bé con tiếp tục chơi trò lật qua lật lại. Nhìn bé con chơi vui vẻ, cô cũng vui lây: “Nhìn Trường Sinh lật qua lật lại cứ như con rùa nhỏ lật người ấy nhỉ.”
Thị nữ đứng hầu một bên cũng cười theo: “Nô nghe các cụ nói, trẻ con phải bốn năm tháng mới biết lẫy, mới tập bò. Tiểu thư khỏe mạnh, giờ mới ba tháng mà đã lật người được rồi. Với tốc độ này, không chừng mấy tháng nữa thôi là phu nhân có thể nghe tiểu thư gọi mẹ đấy.”
Ngụy Tĩnh Nhàn nghe vậy, nụ cười trên môi càng thêm dịu dàng.
Không biết Trường Sinh giống tính cô hay tính Phong Cẩn, vừa mạnh mẽ cố chấp, vừa hoạt bát hiếu động.
Nếu bé con chơi lật người thì nhất định phải dựa vào chính khả năng của mình.
Lúc trước Ngụy Tĩnh Nhàn thấy bé lật người khó khăn quá, hồi lâu cũng chưa lật được, bèn qua giúp một tay. Ai ngờ
bé òa lên khóc, mặt mũi đỏ bừng như muốn nói “không chịu đâu không chịu đâu”.
Ngụy Tĩnh Nhàn đành bế con gái lên, dỗ dành mãi mà Trường Sinh thù dai vẫn chưa nín khóc.
Lần ấy đúng là bị bé con dọa sợ, lúc sau dù Trường Sinh có xoay trên giường thế nào cũng không ai dám đến giúp.
Sức trẻ con có hạn, chơi nửa buổi chiều là mệt.
Không lâu sau, Trường Sinh bé bỏng đã mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ.
Khi Phong Cẩn giẫm lên ánh chiều tà trở về nhà, thấy vợ mình ngồi cạnh con gái, trên môi là nụ cười dịu dàng, còn con gái nhỏ thì đang ngủ tít, tay chân dang thành chữ đại, hoàn toàn có thể tưởng tượng được khi lớn, tư thế ngủ của bé sẽ “phóng khoáng” như thế nào.
Phong Cẩn mấy lần định nhờ bà vú uốn nắn lại cho bé. Nhưng mỗi lần nhìn vào đôi mắt long lanh của bé con thì không nhẫn tâm nổi.
“Hoài Du, sao hôm nay chàng về sớm thế?”
Thị nữ hành lễ khiến Ngụy Tĩnh Nhàn đang ngây ngẩn ngắm con gái tỉnh hồn nhìn ra cửa.
Phong Cẩn đang cẩn thận ôm một chiếc hộp đen dài và hẹp trong lòng.
Anh đáp: “Ừ, hôm nay không nhiều việc lắm, xử lý cũng nhanh, nên mới được về sớm.”
Ngụy Tĩnh Nhàn tò mò nhìn về chiếc hộp đen nọ, ý hỏi nó là gì.
“Chủ công tặng đấy, nhưng mà thứ này rất dễ vỡ, không thể để Trường Sinh đụng vào.”
Không phải Phong Cẩn tiếc bộ ấm chén thủy tinh này, chỉ là nó vỡ ra mà đụng vào thì đứt tay chảy máu như chơi. Trong lòng Phong Cẩn, cả thiên hạ này không có gì quý hơn Trường Sinh nhà anh: “Bị thương thì không tốt.”
“Rốt cuộc là thứ gì vậy?”
Ngụy Tĩnh Nhàn tò mò hỏi, Phong Cẩn cũng không tiếp tục để cô tò mò thêm.
Anh nhẹ nhàng buông hộp xuống, cố gắng không làm phát ra âm thanh ảnh hưởng giấc ngủ của con gái.
“Nàng xem này, có phải rất tinh xảo không?”
Phong Cẩn mở nắp hộp, bên trong là nhiều lớp vải lót.
Anh lấy ra một bình trà con con, chỉ to bằng lòng bàn tay, tinh tế lại tao nhã.
Dưới ánh tà dương, ấm trà phản chiếu ánh sáng như cầu vồng khiến Ngụy Tĩnh Nhàn ngắm nhìn đến nín cả thở.
“Chàng lấy thứ này từ đâu vậy?” Ngụy Tĩnh Nhàn che miệng.
“Lan Đình tặng đấy, không chỉ cho ta đâu, bọn Văn Chứng đều có phần cả.”
Phong Cẩn rất ít khi gọi Khương Bồng Cơ là chủ công, không phải anh bất kính, mà thật lòng coi cô là bạn bè.
Ngụy Tĩnh Nhàn không thể tin mà hỏi lại: “Kỳ Quan tiên sinh và mọi người ai cũng có phần ư?”
Cô nghĩ vật quý giá như thế này, khắp thế gian chỉ có một bộ thôi là đã kỳ diệu lắm rồi.
“Ừ.” Phong Cẩn thấy phản ứng của vợ như vậy, đột nhiên muốn chọc cô: “Nàng đoán xem nó có giá bao nhiêu?”
“Thứ quý giá đẹp đẽ thế này hẳn là rất đắt, ít cũng phải bảy tám nghìn quan tiền.”
Phong Cẩn cười: “Lan Đình định bán cho quý tộc Bắc Cương với giá ba mươi nghìn quan đấy.”
Ngụy Tĩnh Nhàn trợn tròn mắt.
Cô thất thanh nói: “Ba mươi nghìn ư... Vậy thôi thà đi cướp còn hơn!”
Phong Cẩn cười thầm, so với giá thành thì bảy tám nghìn cũng ngang với ăn cướp rồi. Click to expand...