Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 469


trước sau

Lúc thi thể của Liễu Huyên được đưa đến quân doanh của Xương Thọ Vương, ông ta đang bàn bạc với các mưu sĩ dưới trướng sang xuân nên đánh phá Kham Châu như thế nào.

“Báo…”

Giọng của lính truyền tin vang lên bên ngoài trướng, Xương Thọ Vương mất kiên nhẫn cau mày, ra lệnh cho tên lính vào.

“Lại xảy ra chuyện gì nữa?”

Tên lính truyền tin vẻ mặt cổ quái, do dự nói: “Kham Châu đưa một cỗ quan tài đến đây, nói rằng bên trong là Tứ hoàng tử phi.”

“Cái gì?” Xương Thọ Vương kinh ngạc đứng bật dậy, mắt trợn tròn, trong lòng bừng bừng lửa giận: “Ngươi nói trong quan tài là ai?”

Lính truyền tin chỉ đành cần thận lặp lại lần nữa: “Theo lời sứ giả nói, Tứ hoàng tử phi chết vì băng huyết khó sinh.”

Ngay lập tức, một chén trà men xanh vỡ tan trước mặt tên lính, những mảnh vỡ tung tóe trên mặt đất.

“Lão súc sinh đó bắt nạt người khác quá đáng…”

Xương Thọ Vương thở gấp, gương mặt ôn hòa nho nhã đỏ phừng phừng vì tức giận, mang vẻ hung hãn khiến người khác khiếp sợ.

Võ tướng ngồi trong trướng còn không hiểu chuyện gì đã xảy ra, những mưu sĩ đầu óc nhanh nhẹn đã đánh hơi được chuyện khác thường.

Nghe nói vị Tứ hoàng tử phi này là con gái của Liễu Xa ở Sùng Châu, người tức giận vì Tứ hoàng tử phi khó sinh mà chết phải là Liễu Xa mới đúng, dù sao người ta mới là phụ thân chính thức của Tứ hoàng tử phi, chứ có liên quan gì đến Xương Thọ Vương?

Mấy vị mưu sĩ nghĩ một hồi, trong đầu đồng loạt hiện ra một suy nghĩ đáng sợ, trừ phi…

Vị Tứ hoàng tử phi này với chủ công của bọn họ có quan hệ bí mật không thể cho ai biết?

Tứ hoàng tử phi không phải chết do khó sinh, mà là do bị hại?

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, âm thầm trao đổi tin tức.

Bây giờ Xương Thọ Vương đang bị cơn giận dữ chi phối lý trí, nào còn hơi sức đi quan tâm thuộc hạ của mình đang buôn chuyện hay đang thất thần?

Ông ta nói: “Những kẻ đưa quan tài đến đây không nhắn lại câu nào khác?”

Lính truyền tin tỏ vẻ khó xử: “Không ạ.”

Khí thế trên người Xương Thọ Vương xìu xuống nhưng cơn giận trong lòng vẫn không ngừng tăng lên, dường như chỉ trong chốc lát ông ta đã già đi mười mấy tuổi.

Tuy rằng ông ta cũng chẳng để ý lắm đến đứa con gái Liễu Huyên này, nhưng con gái chết trong tay mình và chết trong tay kẻ thù là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau, càng đừng nói đến kẻ giết Liễu Huyên rất có khả năng là Nhị ca của ông ta!

Đối phương chắc chắn đã phát hiện ra Liễu Huyên là con gái của ông ta và người phụ nữ kia, nên sinh lòng đố kị mà xuống tay giết nó.

Nghĩ đến đó, chút yêu thương ít ỏi trong lòng Xương Thọ Vương nảy mầm, lại càng oán hận hoàng thượng hơn.

“Sau khi sang xuân, tấn công Kham Châu!”

Thù giết con gái, không đội trời chung!

Mưu sĩ và võ tướng dưới trướng ông ta không hiểu tại sao, nhưng khí thế kiên quyết của ông ta cũng khiến thần kinh của bọn họ căng lên, đồng loạt hô “tuân lệnh”, nhất thời trong trướng lớn sát khí đằng đằng. Xương Thọ Vương hung hãn quay về chỗ ngồi, nói với lính truyền tin: “Lát nữa bản vương sẽ viết một phong thư, lập tức sai người đưa quan tài và bức thư này đến Sùng Châu, nói rõ chân tướng với Liễu Xa.”

Nếu như ông anh tốt của ông ta đã thích đâm đầu vào chỗ chết như thế thì cũng đừng trách ông ta xuống tay tàn nhẫn, ra chiêu “rút củi dưới đáy nồi” này.

Lão ta dám làm một, thì đừng có trách đứa em này trả lại mười.

Các mưu sĩ đều cảm thấy Xương Thọ Vương phản ứng hơi quái, song bọn họ cũng hiểu một điều, Kham Châu binh lực đầy đủ, không thể đánh hạ trong thời gian ngắn được, nếu như có thể có được sự giúp đỡ của Liễu Xa ở Sùng Châu, trận chiến này sẽ nghiêng về phe bọn họ.

Sau khi suy tính, chuyện này liền được quyết định như thế.

Nhưng bọn họ không ngờ rằng, nếu Liễu Xa mà nhận được một phần quà to như vậy, có khi nửa đêm trốn trong chăn còn không kìm được mà cười ha hả ấy.

Cùng lúc đó, ở Sùng Châu xa xôi, Liễu Xa vẫn đang hưởng thụ cuộc sống của mình.

Ngày nào ông cũng mời bạn đến, không ăn lẩu thì ăn thịt nướng, đống gia vị này đã chinh phục không ít tín đồ ăn uống tiềm ẩn.

Cũng may Sùng Châu và Tượng Dượng có qua lại làm ăn buôn bán với nhau, bằng không với tần suất ăn uống của Liễu Xa, có nhiều gia
vị nữa cũng không đủ để dùng.

Khoan hãy nói, ở nơi biên thùy nhỏ bé như Sùng Châu này cũng có không ít cao nhân ở ẩn.

Ngồi ăn lẩu giữa trời lạnh buốt, tuyết rơi dày, cho dù có là cao nhân ẩn sĩ cũng không cách nào kháng cự được.

Hôm nay Liễu Xa lại có hứng thú mời một người bạn mới quen đến nhà.

Dưới bếp vẫn đang chuẩn bị nguyên liệu để ăn lẩu và nướng, Liễu Xa và bạn ngồi đánh cờ giết thời gian.

“Hôm nay tâm trạng của Châu mục không tồi, có phải gặp được chuyện vui?”

Liễu Xa nhặt một quân cờ, sau một hồi cân nhắc mới cẩn thận đi nước tiếp theo, cứu vãn lại được một chút cục diện đã nghiêng về hướng suy tàn.

Rõ ràng là thế cục trên bàn cờ rất bất lợi với Liễu Xa, nhưng khóe môi ông vẫn hiện lên nụ cười nhạt, điều này khiến vị ẩn sĩ ngồi đối diện rất hiếu kỳ.

Hoặc vị này là một người rất rộng rãi, không để ý thắng thua, ông ta thích hưởng thụ sự vui vẻ trong lúc chơi cờ hơn.

Hoặc Liễu Xa hôm nay gặp được chuyện vui hơn nữa còn là chuyện rất vui.

Sau khi phỏng đoán và phân tích tính cách của Liễu Xa, vị ẩn sĩ liền cảm thấy khả năng đối phương gặp được chuyện vui cao hơn một chút.

Liễu Xa cười đáp: “Sớm nay thức dậy phát hiện ra chim khách đến nhà, ông nói xem có phải là có chuyện vui hay không?”

Vị ẩn sĩ âm thầm cau mày, ánh mắt thoáng liếc qua lớp tuyết đọng dày trong sân.

Thời tiết này mà có chim khách đến nhà?

Trong lòng nghĩ vậy nhưng ông vẫn rất cung kính nói với Liễu Xa: “Nếu như đã là chim khách đến nhà thì chắc hẳn Châu mục sắp có chuyện tốt.”

Liễu Xa cười: “Cám ơn lời hay của ông.”

Đúng lúc thế cờ đang bước vào giai đoạn giằng co mấu chốt, hai người liền dừng câu chuyện ở đó.

Quả thật hôm nay tâm trạng Liễu Xa rất tốt, tính thời gian thì hai lá thư đòi mạng đó cũng đã đến tay chủ nhân của chúng rồi.

Nhẫn nhịn bao nhiêu năm, cuối cùng cũng hả dạ được một phen, ông không vui sao được?

Mối thù giết vợ giết con này, chỉ cần ông còn sống ngày nào thì sẽ báo thù đến cùng.

Bất kể là dùng thủ đoạn gì!

Liễu Xa vốn không phải người tốt, lúc Cổ Mẫn còn sống thì còn có thể kiềm chế được ông, ông cũng vui vẻ khi thể hiện mặt lương thiện nhất của mình. Nhưng bây giờ vợ ông đã qua đời nhiều năm, những kẻ gây ra cái chết của bà ấy vẫn đang sống vui vẻ sung sướng, Liễu Xa không có ai kiềm chế liền dứt khoát lột bỏ lớp ngụy trang này.

Ông mưu tính tỉ mỉ, chờ ngày thu lưới.

Bây giờ đã bắt đầu có hiệu quả rồi.

Nhìn tuyết trắng mênh mang trong sân, Liễu Xa khẽ thở dài.

Mạng sống của Liễu Huyên, vương triều Đông Khánh đều là tế phẩm tốt nhất.

Liễu Xa dịu dàng cười, cảm thán: “Thời tiết thật là lạnh.”

Ông hà hơi làm ấm đôi bàn bay đã đông cứng của mình.

Người hầu mang nồi lẩu và giá nướng thịt lên, các loại gia vị và nguyên liệu bày đầy trên bàn.

Vị ẩn sĩ nói: “Tuyết lành báo mùa màng, mong rằng năm sau là một năm bội thu.”

Cho dù bên ngoài đánh nhau loạn xà ngầu, nhưng trong phạm vi của Sùng Châu vẫn yên ổn, dân chúng đều trông ngóng cảnh tượng của vụ thu hoạch sang năm.

“Sẽ là như thế.”

Giờ đã vào lúc rét đậm.

Tuy năm nay là năm thiên tai khó khăn nhưng ăn Tết đã trở thành truyền thống rồi.

Dân chúng huyện Tượng Dương cũng có chút dư dả, nói thế nào thì cũng phải mua ít đồ Tết, để năm nay có một cái Tết sung túc. >

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện