Điên máu nhất là sau khi ngâm thảo dược quân doanh cấp phát, cơ bắp không hề bị ê ẩm sưng tấy, muốn lười cũng không có cớ mà lười.
Bây giờ vẫn là giữa mùa đông, các cô gái chỉ có thể hoạt động làm nóng người liên tục nếu không muốn bị lạnh cóng. Nếu rớt lại phía sau, không chừng sẽ bị chôn trong đống tuyết luôn, chủ công của các cô đã từng cảnh cáo rất nghiêm túc rằng ngài sẽ không chịu trách nhiệm nếu có người bị cóng chết trong tuyết.
Một là nằm xuống rồi chết vì cóng, hai là cắn răng bò dậy.
Chẳng ai muốn chết cả, con sâu cái kiến còn muốn sống được ngày nào hay ngày đó chứ đừng nói là những cô gái cơ cực từ nhỏ này.
Đối mặt với nguy cơ sống còn khi huấn luyện, ai nấy đều dốc hết sức bình sinh, thỉnh thoảng mọi người lại giúp đỡ lẫn nhau.
Lần này cô giúp tôi, lần sau tôi sẽ giúp cô, đảm bảo có thể vượt qua ngày tháng đen tối này.
Mức độ huấn luyện gia tăng, sức ăn của các cô cũng tăng theo, lúc trước các cô ăn như mèo rỉa, nay ai nấy đều ăn như hổ đói.
Khương Bồng Cơ đối xử với binh sĩ nữ rất nghiêm khắc, thậm chí có thể nói là khắc nghiệt, khiến binh sĩ nam vừa nhìn đã thấy lạnh sống lưng.
Người khác không nỡ, nhưng Khương Bồng Cơ sẽ không thương hoa tiếc ngọc.
Một khi để những cô gái này cảm thấy làm nũng đáng thương có thể được ưu tiên, bọn họ sẽ không e ngại nữa, không cố gắng hết sức nữa, dù là nam hay nữ cũng đều có một tính ỳ bẩm sinh trong xương tủy.
Khương Bồng Cơ không thể để tính ỳ này nổi dậy, cô muốn bóp chết nó từ trong trứng nước.
Vì thế từ đầu tới cuối, Khương Bồng Cơ không hề mềm lòng một chút nào, cô ra tay đanh thép, ngay cả một chút dịu dàng cũng chưa từng biểu hiện ra.
Khác với doanh trại nam, phía doanh trại nữ không có diễn luyện chiến trận. Ngoài huấn luyện cơ sở thể chất và huấn luyện binh khí ra thì còn có khóa kỹ năng cấp cứu. Những thầy thuốc được tuyển về đều bị Khương Bồng Cơ trưng dụng tạm thời đi dạy học, không những phải truyền dạy kiến thức và kỹ năng cấp cứu mà Khương Bồng Cơ đưa ra, còn phải dạy cho các cô y thuật cơ bản.
Lúc đầu đám thầy thuốc còn thấy đây đúng là chuyện nằm mơ giữa ban ngày, nhưng có trọng thưởng tất có người sân si, cuối cùng bọn họ đều khuất phục.
Liên tiếp hơn hai tháng, ngày nào cũng như thế.
“Giờ ta tin rồi... đây là hành trình biến một đám cô nương trở thành đàn ông...”
Đã hai tháng kể từ khi Khương Bồng Cơ huấn luyện doanh trại nữ, các cô gái đều thay đổi một trời một vực so với trước kia.
Dáng người mảnh khảnh với vẻ nhút nhát trước đây đã biến mất, thay vào đó là vóc dáng cân đối và nét mặt nghiêm túc.
Phụ nữ thời nay thường cao khoảng mét rưỡi đến mét sáu, rất ít người vượt mức này, Khương Bồng Cơ là một ngoại lệ.
Nhưng những cô gái này do mức độ huấn luyện cao kết hợp dinh dưỡng đầy đủ nên chiều cao có xu hướng tiếp tục tăng lên.
Vào ban đêm, các nữ binh sĩ sẽ có chút thời gian rảnh, mười người ở một lều, giường được xếp san sát nhau.
Nghe thấy tiếng thì thầm của những cô gái khác trong lều, các nữ binh sĩ còn lại cũng không nhịn được tâm sự.
“Bọn đàn ông kia cũng không thảm như chúng ta đâu. Ta có một ông anh ở bên doanh trại nam, nghe nói bên đó còn nhẹ nhàng hơn chúng ta rất nhiều.”
Mười cô gái đều im lặng, không khí yên tĩnh một cách đáng sợ, một lúc sau có người nói.
“Lúc trước nghe nói huyện lệnh chiêu mộ phụ nữ tới quân doanh là để hầu hạ đám đàn ông, khiến ta sợ hết hồn....”
Họ đều là những cô gái chưa gả chồng, không hiểu chuyện nam nữ, nhưng cũng biết “kỹ nữ” là thế nào.
Con gái nhà người ta trong trắng, ai lại muốn tự hạ mình làm loại kỹ nữ thấp hèn.
Có nữ binh sĩ nằm trong ổ chăn ấm áp, yếu ớt mở miệng.
“... Giờ... không biết nên vui... hay nên khóc nữa...”
Không phải làm kỹ nữ đương nhiên phải vui vẻ, nhưng khoảng thời gian vừa rồi bọn họ hầu như đều lấy nước mắt rửa mặt.
Mỗi ngày các cô hầu như đều phải bò về lều, có người trốn trong chăn nức nở hoặc ôm đầu khóc rống.
Nữ binh sĩ lúc nãy cũng lật người nằm sấp lại nói: “Nghe anh ta nói... ngày
mai chúng ta được phát lương rồi....”
“Chúng ta còn có tiền lương nữa sao?” Các cô gái ngẩn ngơ mất một lúc, bọn họ không biết gì hết.
“Có, anh ta tình cờ nghe được, mỗi người một tháng được một trăm xu và hai đấu gạo...”
Mức lương này không cao, nhưng nếu nghĩ tới tất cả nhu cầu ăn mặc ở của nữ binh đều được quân doanh cấp thì mức này không hề thấp chút nào.
“Tin này có chính xác không vậy?” Những người khác vội vàng hỏi thăm.
“Có lẽ chính xác đó, dù sao chúng ta cũng là binh lính, ý của chủ công là sau này chúng ta cũng phải ra chiến trường giết địch, nếu không thì học mấy thứ này làm gì?” Cô gái kia nói tới đây lại cười bổ sung một câu: “Nghe nói tiền lương doanh trại nam kế bên cũng bằng chúng ta đó.”
Lúc này có một cô gái mười lăm mười sáu tuổi rụt cổ lại lí nhí nói: “Ta sợ chết.”
Một cô gái khác chen vào: “Nếu nói vậy thì ai chẳng sợ chết, từ khi ta bị bà mẹ kế đưa tới đây thì đã nghĩ chuyến này chết chắc rồi. Còn bây giờ có thể lên chiến trường giết địch, sau này biết đâu lại lập công trở thành nữ tướng quân giống như trong những câu chuyện truyền kỳ thì uy phong biết bao.
“Vậy cũng được hả?”
“Tiền lương bằng với đám đàn ông, nếu lập công thì sao lại không được?”
Một đám thiếu nữ lặng lẽ suy nghĩ, dường như cũng không phải không có khả năng.
Lúc này một cô gái đang nằm trong lều mở miệng: “Ta thà chết trên chiến trường cũng không muốn phải về nhà, nếu trở về không chừng sẽ bị bán cho tên đàn ông khốn nạn nào đó làm thiếp, ngày ngày bị đánh đập, sống như heo như chó... Quay đi quay lại vẫn thấy đi đánh người sảng khoái hơn, bị đánh thật quá thảm rồi...”
Nhắc tới đánh người, những cô gái lại có chuyện để nói.
“Chị gái ta bị chính mẹ chồng đánh chết, sau khi gả cho nhà đó không có một ngày nghỉ ngơi, ăn nhiều hai miếng là bị bạt tai, nếu ra đồng về muộn bị đánh càng thảm hơn. Sau này mang thai chín tháng, mụ mẹ chồng đó vẫn đánh như thường, chân đau bị té mà bà già không nên nết đó còn nói chị ấy giả bộ, cuối cùng cả mẹ lẫn con đều chết... mụ già đó lại chẳng việc gì...”
“Sau này nếu ta đi lấy chồng, ai dám đánh ta ta sẽ đè xuống đất đánh cho cha mẹ cũng không nhận ra luôn!”
“Hì hì, cô đánh thắng được à? Mấy tên đàn ông mạnh lắm đó...”
“Thì giờ cố gắng học đi, đánh không lại chẳng lẽ ngồi yên cho người ta đánh? Lỡ đánh chết rồi sao?”
“Thôi đi, bọn đàn ông cũng không mạnh hơn chúng ta bao nhiêu đâu, cả ngày ăn không no, chúng ta còn sợ một con ma đói sao?”
Tám chuyện trước khi ngủ hầu như trở thành thú vui duy nhất của các nữ binh sĩ.
Ban ngày huấn luyện nặng nhọc, lại thêm có người đi tuần tra ban đêm, các cô gái rất nhanh đã ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau, quả nhiên có người đưa lương thực và tiền lương tới.
Tin tức này khiến cả doanh trại nữ đều hưng phấn, các cô ai nấy đều được phát hai trăm xu và bốn đấu gạo.
Đây là tiền lương hai tháng.
Các cô còn chưa kịp ăn mừng, Khương Bồng Cơ - người reo rắc nỗi ám ảnh cho các cô lại xuất hiện, rất nhiều người bất giác rùng mình.
“Nhận được lương hết rồi chứ?” Cô hỏi.
Thời gian hơn hai tháng đủ để các nữ binh sĩ hiểu tính cách của Khương Bồng Cơ, trả lời nhất định phải hét to hết sức.
“Dạ, nhận được rồi!” >